Một Đời Yêu Em - Tinh Yên


“Cho tôi giải thích chuyện một năm trước được không, Yên Nhi?”

“Yên Nhi! Bà về rồi!"

Yên Nhi mở to mắt vì hoảng, có lẽ con bé đã quên, hôm nay bà nội nó về. Cô chỉ còn cách kéo Nhật Nguyên ra gặp bà, nhưng tôi nhận ra đó là một sai lầm rất lớn.

Bà trước nay vô cùng cưng chiều cô, vì tôi là đứa cháu gái duy nhất của bà nhưng có thể hôm nay bà sẽ không như thế nữa.

Ngay khi nhìn thấy Yên Nhi đứng cạnh Nhật Nguyên, bà đã cau mày lại, sau đó bà kéo con bé ra một góc.

“Bà…”

“Con đang quen Vũ Nhật Nguyên à?”

“Chia tay rồi ạ…”

“Tốt, con tuyệt đối không được yêu nó!”

“Tại sao ạ?”

“Nó không tốt đẹp gì đâu!”

Yên Nhi biết Nhật Nguyên nổi tiếng là một thiếu gia đào hoa sát gái, nhưng mà bây giờ chàng thiếu gia ấy lại vì cô mà thay đổi, tại sao lại không tốt chứ?

“Nói tóm lại, bà không cho phép con yêu Nhật Nguyên!”

“Bà, anh ấy không còn như vậy nữa!”

“Bản chất con người không dễ thay đổi, con nghĩ nó chịu thay đổi vì con?”

“Đó là sự thật mà bà…”

“Con có biết nó nổi tiếng đào hoa không Nấm?”

“Dạ biết”

“Vậy mà vẫn yêu?”

“…”

Yên Nhi cúi gằm, mắt dán chặt trên nền đất, hai tay nắm chặt vạt áo. Con bé không thể hiểu tại sao bà của nó lại có thành kiến lớn với Nhật Nguyên như vậy.

“Bà nói rồi đó, tuyệt đối không!”

“Vâng”

Yên Nhi bỏ mặc Nhật Nguyên, trốn lên phòng và ngồi nghịch mèo ngoài ban công. Nghịch chán, con bé chạy xuống tám chuyện cùng An Hạ, hai đứa tám xuyên lục địa đến hơn chín rưỡi, nó bị Lâm Anh túm đi. Còn Yên Nhi vẫn ngồi đó ôm mèo, mắt nhìn xa xăm.

“cẩn thận, YÊN NHI!!”

Khi tôi đứng lên mở cửa và tính đi vào nhà nhưng đột nhiên An Hạ hét lên rồi mọi người vội chạy về phía con bé.

“Sao đấy?” - quay lại

Bỗng Nhật Nguyên từ đâu chắn trước người Yên Nhi.

‘Phập’

‘Leng keng…’

Yên Nhi quay lại rồi lặng người khi nhìn tấm thân trước mắt dần khụy xuống. Máu bắt đầu chảy, Nhật Nguyên nắm lấy tay Yên Nhi, thều thào:

“Nấm… chạy đi…”

Cảm nhận được có sự chẳng lành, cô quay ra sau và bắt gặp Trà My, cô ta đang đứng trong nhà con bé, dưới sàn nhà có một con dao đầy máu.

“Nhật Nguyên, tớ không cố ý đâm cậu, Nhật Nguyên…”

Trà My run rẩy quỳ xuống, gào khóc cầu xin mọi người cứu lấy Nhật Nguyên.

“Con dao đó có độc, làm ơn cứu anh ấy”

Chợt Yên Nhi nhận ra con dao không những có độc, nó còn đâm trúng ngay chỗ hiểm trên bụng Nhật Nguyên.

“Cấp cứu… GỌI CẤP CỨU ĐI!”

Yên Nhi quỳ xuống ôm lấy Nhật Nguyên, cô ga rô vết thương rồi dùng khăn tạo áp lực lên vết thương, vừa cố cầm máu cho anh vừa gọi anh để anh không lịm đi. Cả người Nhật Nguyên run rẩy trong vòng tay Yên Nhi, hơi thở nặng nề rồi yếu dần, một tay anh nắm chặt tay cô, một tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt của người mình yêu.

“Nấm, nếu hôm nay anh có chuyện gì…”

“Anh im đi đồ tồi!”

Nhật Nguyên mỉm cười rồi kéo Yên Nhi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.

“Nếu anh có mệnh hệ gì, em hãy gả cho Nhật Minh nhé?”

“Không đâu, anh sẽ ổn thôi!”

Yên Nhi càng tạo áp lực, càng cố cầm máu thì vết thương lại càng chảy máu nhiều. An Hạ, Lâm Anh và Hoàng Luân cùng ngồi xuống loay hoay giúp cầm máu.

“Nấm… Nấm…”

“Vâng?”

“Anh yêu em… anh yêu em hơn bất kì ai… từ đầu đến cuối anh chỉ yêu em… Nấm…”

Nói xong Nhật Nguyên ngất lịm, hơi thở không còn, mạch ngừng đập. Yên Nhi đơ người, những giọt nước mắt lăn dài trên má rồi rơi lã chã xuống nền nhà. Cô không gào khóc, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

“An Hạ, giữ”

“Mày làm gì?”

Yên Nhi đi lên trên bắt đầu hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi cho Nhật Nguyên. Cùng lúc đó, xe cấp cứu đến, mạch của Nhật Nguyên đã trở lại nhưng anh vẫn chưa tỉnh. Còn Trà My chỉ biết quỳ ở đó gào khóc, cuối cùng bị cảnh sát mang đi.

Cả người Yên Nhi mềm nhũn, không đứng dậy nổi nên đành để bố mẹ Nhật Nguyên lên xe cứu thương. An Hạ bằng cách nào đó đã vác được cô bạn ra xe.

__________________

Đến bệnh viện, Nhật Nguyên được đẩy vào phòng cấp cứu, đèn ph.ẫu thuật được bật lên. Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều đã đến.

Không khí tang thương bao trùm bên ngoài phòng phẫu thuật, mỗi người một góc, thỉnh thoảng lại nhìn lên xem đèn tắt chưa. Nhưng đã một tiếng, hai tiếng,… năm tiếng trôi qua, đèn vẫn sáng, bác sĩ vẫn đi ra đi vào liên tục.

Yên Nhi ngồi thất thần nhìn về phía phòng phẫu thuật, mặc kệ mọi người đang đi qua đi lại.

“Người nhà bệnh nhân có ai là nhóm m.áu hiếm Rh âm tính không ạ?”


Nhấn để mở bình luận

Một Đời Yêu Em - Tinh Yên