Một Đời Yêu Em - Tinh Yên


“Đó là một con rắn độc chứ không phải người. Cô ta làm đủ trò để các cô gái bên cạnh Nhật Nguyên tự động rời đi, thậm chí còn thuê người đánh họ! Yêu đến mức mù quáng, cô ta còn làm nhiều việc ghê tởm hơn nữa! Nói tóm lại, bây giờ mày phải cẩn thận!”

"Chắc tao phải thi lên đai rồi!"

"Nên vậy"

Yên Nhi đột nhiên quay sang hỏi ba đứa bạn

"Mai chúng mày về trường không?"

“Không em, bạn về cùng người yêu bạn đi ai rảnh về cùng!”

“Bạn bè...”

Yên Nhi không thèm nói chuyện với mấy đứa bạn mà chạy đến bên cạnh Nhật Nguyên, anh tuy đang nói chuyện nhưng vẫn trừng mắt quan sát từng cử chỉ của cô với mấy bạn.

“Sao em đứng gần Luân thế?”

Yên Nhi:....

Ông chủ vựa giấm.

“Mai về trường với em không?”

“Hôn miếng đi!”

Yên Nhi vỗ vỗ má Nhật Nguyên rồi đi đến bên cạnh anh trai.

Mặt Nhật Nguyên tái mét, vội chạy theo người yêu, hạ giọng nói:

“Mai anh chở em đi!”

“Ngay từ đầu có phải tốt hơn không?"

_____

Sáng hôm sau, Nhật Nguyên chở Yên Nhi về trường. Cô cùng Nhật Nguyên vào bên trong, hai người đi loanh quanh tìm thầy chủ nhiệm của con bé, nhưng tìm không thấy, không lẽ thầy đã bốc hơi rồi?

“Anh ra cantin mua nước, em ra xe trước đi!”

Cô gật gật đầu, vừa đi được mấy bước cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên

“Hàn Yên Nhi, em về sao không báo cho thầy?”

Yê Nhi quay lại, là thầy Hải Phong, thầy chủ nhiệm của con bé. Thầy bằng tuổi anh cả Yên Nhi nhưng nhìn trẻ hơn nhiều, thầy lại còn siêu vui tính, hồi xưa suốt ngày cà khịa lớp học dốt, làm cả lớp nung nấu ý chí thi vào trường lấy điểm cao để trả thù thầy, ai dè trả thù được thật. Nghĩ lại mới thấy hồi đó nhờ những màn cà khịa đi vào lòng đất của thầy mà lớp toàn đỗ trường có điểm cao.

“Em định đi tìm nhưng tìm không có thấy.”

Hải Phong phì cười, cốc vào đầu con bé một cái rồi hỏi:

“Thế nào? Em đỗ nguyện vọng nào?”

“Em đỗ nguyện vọng một, nhờ thầy cả mà!”

Thầy nghe vậy liền cười như được mùa. Cũng đúng, hồi đó cả bọn là một trong những học sinh cưng của thầy, lớp có năm mươi đứa hết năm mốt đứa là con cưng của thầy!

“À mà thầy lấy vợ đi, để em đi ăn cưới nữa chứ!”

“Thầy đang đợi một người, em không được hỏi là ai!”

Bị Hải Phong chặn họng, Yên Nhi không nói gì chỉ cùng thầy ra cổng.

“Em về cùng ai?”

“Dạ người yêu ạ!”

Mặt thầy bỗng tối sầm lại, Hải Phong nhìn bằng một ánh mắt không tin.

“Thật mà!”

Đúng lúc đó, Nhật Nguyên từ đâu xuất hiện sau lưng Yên Nhi, ôm lấy eo cô kéo sát vào người anh.

“Chào thầy! Em xin phép đưa cục vàng của em về, tạm biệt thầy!”

Yên Nhi:???

Nhanh gọn lẹ dữ ta!

Trong khi hai người đang đùa phía trước, đằng sau có một ánh mắt sắc bén nhìn hai người

“Vũ Nhật Nguyên!”

“Tôi đã tưởng cậu bỏ cuộc nhường cho tôi rồi! Không ngờ đến cuối cậu lại chiếm được con bé!”

“Dám cướp đồ của tôi, cậu sẽ phải hối hận!”

Đột nhiên cô có cảm giác sắp có chuyện chẳng lành xảy ra, bỗng cả người con bé đổ mồ hôi, lại cảm thấy lạnh vô cùng, một cảm giác bất an từ đâu dâng trào trong lòng

“Em sao thế?”

“Không... không sao!”

“Thật không?”

Nhật Nguyên đưa tay sờ đầu Yên Nhi rồi bế con bé lên. Trong xe, cảm giác bất an dần tan biến.

“Hải Phong không đơn giản đâu, ông ta có ý với em!”

“Em biết chứ! Cái cách ông ta nhìn em khi nghe em nói em có người yêu là đủ hiểu rồi!”

“Em biết là được rồi! Mẹ anh gọi chúng ta về, có người muốn gặp em!”

“Ủa ai?”

“Tôi cũng không biết! Cứ về rồi tính!”

_____

Hai người đi vào trong nhà, đập vào mắt cô nàng là đôi giày cao gót màu trắng với kiểu dáng cầu kỳ. Cô nhớ là trong nhà không ai có giày cao gót kiểu này cả, vậy đôi này là của ai?

Yên Nhi cùng Nhật Nguyên đang đứng trầm tư suy nghĩ, Lâm Anh từ trong bay ra lôi cả hai ra ngoài. Ra đến ngoài sân, cô mới để ý mặt nó có vẻ đang khó chịu chuyện gì đấy.

“Trà My... cô ta đang ở trong nhà!”

“Cô ta về đây làm gì? Ở nước ngoài bị siết nợ nên phải về nước trốn à?”

“Có nợ ai đâu mà siết! Cô ta về đây vì muốn biến anh thành của cô ta lần nữa!”

Yên Nhi cảm nhận được Nhật Nguyên đang sợ điều gì đó. Không lẽ cô gái đó đáng sợ như vậy sao?

“Chị ấy đâu?”

Yên Nhi nhìn hai con người bên cạnh, đầy kì thị, một dòng suy nghĩ chạy trong đầu: "Sao nhìn tao, nói gì sai hả?"

“Không được, cô ta làm hại em thì sao? Thêm nữa là em trong chăn ấm nệm êm từ bé, làm sao đánh lại cô ta được!”

Lần này đến lượt Lâm Anh nhìn Nhật Nguyên bằng ánh mắt kỳ thị, hình như anh chưa biết người yêu như thế nào thì phải!

“Cục vàng đai đen Taekwondo mà anh không biết?”

“Hả gì? Đai đen?”

“Đúng gồi!”

Nhật Nguyên đưa mắt nhìn cục vàng

“Rốt cuộc trong câu chuyện này anh nên lo cho em hay lo cho cô ta?”

“Tùy anh! Không đúng ý em là em cho next luôn!”

Nhật Nguyên bất lực đứng nhìn Yên Nhi, còn Lâm Anh bên cạnh được dịp cười như điên.

“À mà vào xem người yêu cũ của anh xinh đẹp cỡ nào!"





Nhấn để mở bình luận

Một Đời Yêu Em - Tinh Yên