Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra



Tịch Khánh Liêu đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng hướng ánh mắt sắc như đao về phía đám người kia, mấy người đó lập tức không dám nhìn nữa, cắm đầu rời đi.
Mẹ kiếp, trong túi hắn không có một xu nào.

Hắn nhớ trước đây hắn tiêu pha không bao giờ phải nghĩ, sao bây giờ lại nghèo túng như thế này cơ chứ?
Trên đường về nhà, Tịch Khánh Liêu bị một cô bé cản đường.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, một cô bé ăn mặc rách rưới, túm lấy vạt áo hắn mà gọi: “Chú ơi...”
“Con bé ăn mày chết tiệt, cút mẹ mày đi!”
Hắn tức giận đá cô bé một cái, cô bé ngồi bệt xuống đất, ngạc nhiên nhìn hắn.
“Chú Tịch...”
Cô bé này biết hắn.
Tịch Khánh Liêu nhìn mãi mà không có ấn tượng gì, chắc chắn là nhân cách khác của hắn quen biết con bé ăn mày này rồi.
“Chú Tịch, cháu có thể nhờ chú một việc được không?” Cô bé từ dưới đất bò dậy, đuổi theo hắn.
“Cút ngay, ông đây không biết mày!”
“Em trai cháu bị nhốt trong một căn phòng, chú đi cứu nó được không? Cháu cầu xin chú.” Cô bé sốt ruột phát khóc, vươn bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo hắn.
Kết quả, hắn trực tiếp túm lấy tóc cô bé, hung hăng trừng mắt lên: “Ông đây đã nói với mày rồi, tao không quen biết mày! Mẹ kiếp, đừng có lởn vởn trước mặt tao nữa, muốn cứu người thì đi tìm cảnh sát!”
Hắn dùng sức ném cô ra xa, Hề Diệu Ý ngồi bịch xuống đất khóc lóc ầm ĩ, nhiều người đi đường tốt bụng chạy tới đỡ cô bé dậy.

Cô bé lau khô nước mắt, đẩy những người đó ra rồi chạy về phía ngược lại.
...
Tịch Khánh Liêu về đến nhà, đầu tiên là thấy bên cạnh kệ giày có vài chất lỏng màu trắng, hắn đi vào trong phòng ngủ, thấy cô đang ôm bụng lăn lộn trên giường, trông vô cùng đau đớn.
Khi nhìn thấy hắn, biểu cảm của cô càng thêm sợ hãi.
“Muốn chạy à?” Hắn nhìn cô, mang theo nụ cười đầy sát ý: “Chạy không thoát được đâu, ông đây đã có chuẩn bị rồi, cô muốn chạy cũng không chạy được.”
Hoa Cẩn cuộn mình trên giường, cả người run rẩy, ánh mắt ngập nước.

Một tháng nay cô chỉ có thể nằm trên giường chờ hắn đến hành hạ.
Tịch Khánh Liêu giật chăn của cô ra, tinh dịch trong tiểu huyệt của cô đang chảy ra ngoài, hắn vỗ mạnh lên cặp mông trần của cô.
“A...”
“Ha ha, cô muốn trừng phạt như thế nào đây!” Hắn cười rộ lên, chậm rãi bò lên giường, thân thể cao lớn phủ lên người cô.

Cả người Hoa Cẩn run rẩy không kiểm soát được, cô nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn đau chuẩn bị ập đến, nhưng lại chỉ nghe được một tiếng kêu quái dị.
Cô mở to mắt, nhìn người đàn ông đang có vẻ mặt rất thổng khổ.

Hắn ngồi dậy, vươn tay ôm lấy đầu, đau đến nhe răng nghiến lợi.
Hoa Cẩn thấy thế thì vui như mở hội, bởi vì mỗi lần thay đổi nhân cách thì Khánh Liêu sẽ có biểu hiện như thế này, những đau khổ và dằn vặt của cô sắp kết thúc rồi.
“Mẹ kiếp...!Đau quá!” Tịch Khánh Liêu tức giận đập lên tủ đầu giường, đồ đạc bên trên rơi loảng xoảng.

Đầu hắn đau như búa bổ, cảm giác như dây thần kinh đứt hết.
“Aaa...”
Hắn không chịu được nữa, đứng dậy liên tục đập đầu vào tường!
Cảnh tượng kinh khủng khiến Hoa Cẩn dựng hết tóc gáy.

Cô chỉ thấy hắn điên cuồng đập đầu vào tường như một kẻ khùng điên, đập đến tận khi chảy máu.
Sau hơn ba mươi nhát đập thì tiếng hét của người đàn ông mới nhỏ dần đi.

Hắn chậm rãi quay đầu lại, máu từ trên trán chảy xuống sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng, chạy xuống tận dưới cổ.

Hắn cười lên trông không khác gì một ác ma.
“Thế nào, tôi lợi hại không? Ông đây đã ép nhân cách đó phải lùi xuống rồi! Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi có ý chí cường đại thì nhân cách đó không bao giờ có thể ra ngoài được nữa!”
“Vĩnh viễn, không bao giờ!”


Nhấn để mở bình luận

Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra