Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra



“Vất vả lắm em mới tìm được thầy! Bây giờ thầy lại sẵn sàng vì người phụ nữ này mà chuẩn bị giẫm lên vết xe đổ ngày trước!”
“Không phải thầy là giáo sư sao? Tại sao đầu óc thầy lại không tỉnh táo chút nào như thế? Tất cả những lý luận mà thầy từng tự hào đi đâu hết cả rồi? Bây giờ cô ta đã bị đuổi khỏi trường, thầy còn muốn giúp đỡ cô ta đến mức nào nữa đây?”
“Cậu yên lặng một chút đi.”
“Thầy bảo em yên lặng làm sao được? Chẳng lẽ thầy thực sự muốn làm người thứ ba à?”
“Vết thương trên mặt cô ấy rõ ràng là bị người ta đánh.”
“Đáng đời cô ta! Cô ta bắt cá hai tay, cô ta đáng bị đánh!”
Tiếng cãi nhau vang lên không dứt, Hoa Cẩn tỉnh táo trở lại, cô nhận ra đây là căn hộ cao cấp mà lần trước Đinh Tử Trạc đã bắt cô tới.
Cuộc cãi vã gay gắt kết thúc, người đàn ông bước ra khỏi phòng ngủ, áo khoác đã cởi ra, chỉ còn lại áo len cổ cao và quần âu.

Hắn nhìn thấy cô thì hơi nhíu mày một chút, vẻ mặt hổ thẹn.
Thực ra hắn không cần phải hổ thẹn, người nên cảm thấy áy náy lúc này phải là cô mới đúng.
“Xin lỗi, em sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ.

A Khanh, em có thể nói chuyện với anh một chút không?”
“Không cần phải đi ngay như thế đâu, em vẫn đang sốt.”
Hoa Cẩn lắc đầu: “Phải đi.”
“Em muốn đi đâu? Vết thương trên mặt em...”
“Em phải hỏi anh mới đúng.” Hoa Cẩn đứng dậy, kiễng chân kéo cổ áo của hắn xuống.

Hắn có làn da trắng trẻo, trên động mạch cổ có một vết sẹo vô cùng rõ ràng, đây là vết sẹo bị dao cắt.
Là vết sẹo mà Tịch Khánh Liêu đã gây ra.
“Anh không sao.” Hắn kéo tay cô ra, cười khẽ.
“Sau khi rời khỏi trường học, anh đã đi đâu?”
“Cũng không xa lắm, anh về quê em, làm giáo viên tình nguyện hai tháng.”
Sống mũi cô chua xót, bả vai khẽ run lên, nước mắt cũng không cầm được mà rơi lã chã.
“Xin lỗi.

Em đã hại anh phải từ chức, xin lỗi...”
“Hoa Cẩn, làm giáo viên tình nguyện rất thú vị, em không có lỗi gì với anh cả.”
Người đàn ông cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Thật đó, em không có lỗi gì với anh, anh làm mọi chuyện đều là tự nguyện, không hề bị ép buộc.”
Sự ôn nhu của hắn khiến cô trầm luôn, khiến cô rung động, yêu thương không thể nào ngừng lại.
“Đủ rồi.” Đinh Tử Trạc bước tới đứng trước mặt hai người, mặt không cảm xúc nói với Hoa Cẩn: “Cô đã bị đuổi khỏi trường rồi, từ nay về sau đừng đến trường nữa! Chỉ cần cô không xuất hiện thì giáo sư có thể quay lại trường học, sẽ không ai nói ra nói vào thầy ấy cả!”
“Đinh Tử Trạc!” giọng nói của hắn trở nên nặng nề, vẻ mặt cũng đầy sự bất mãn.
“Những gì em nói đều là sự thật.”
Cậu ta chạy đôn chạy đáo mới nghe ngóng được tin tức về Tập Khanh Liêu, không ngờ vừa mới đi đón hắn trở lại thì lại nhìn thấy Hoa Cẩn đang ngồi dầm mưa bên trạm xe bus.
Vừa rồi Hoa Cẩn chưa được tỉnh táo, cậu ta không làm gì được.

Bây giờ cô tỉnh rồi, cậu ta phải để mắt đến tình hình bên này, không cho hai người hòa giải.
“Cậu vào phòng đi, tôi muốn nói chuyện với Hoa Cẩn một chút.”
“Dựa vào cái gì chứ?”
“Vào phòng!...!Cậu có thể nghe lời một chút không?”
“Em vẫn luôn rất nghe lời đó có được không hả? Bây giờ thầy mới là người không nghe lời, giáo sư, thầy đang không nghe lời em!”
Tính tình cậu ta bình thường không đến nỗi nào, nhưng lần này đã thực sự bị chọc giận đến phát điên.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc đó của giáo sư, cậu ta tức giận giậm chân bình bịch, xoay người đi vào phòng ngủ, còn cố tình đóng cửa rầm một cái.
Chờ xung quanh yên ắng trở lại, hắn mới nhẹ nhàng hỏi Hoa Cẩn: “Sao anh ta lại đánh em?”
Nếu như cô nói rõ đầu đuôi mọi chuyện thì chắc không thể nói trong một sớm một chiều.
“Không vui.”
“Không vui thì sẽ đánh em à? Chẳng lẽ em còn muốn trở về để anh ta đánh tiếp?”
Hoa Cẩn lắc đầu: “Em muốn về nhà.”
Tập Khanh Liêu biết nhà cô ở đâu, cô đã từng nói với hắn.

Mà hắn đã ở đó làm giáo viên tình nguyện hai tháng, hoàn toàn hiểu được hoàn cảnh sống ở nơi đó áp lực như thế nào.


Nhấn để mở bình luận

Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra