Một Kiếp Nghiệt Duyên


" Vậy cho nên, xem như ta cầu xin ngươi có được không? Đừng làm điều gì khiến cho Chân Chân khó chịu nữa, muội ấy đã đau khổ rất nhiều rồi!"

Hàn Vân Dung im lặng suy nghĩ không đáp lời, có lẽ tương ngộ với nàng đã là điều may mắn mà tưởng chừng như suốt đời hắn không thể làm được, hơn nữa Dương Khắc Chân đã không còn muốn nhớ thì chi bằng cứ như vậy đi, chỉ cần được nhìn nàng hạnh phúc với hắn như vậy là đủ.

" Được, ta hứa với ngươi sẽ không làm những chuyện khiến cho nàng khó chịu. Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta một điều!"

" Chỉ cần là chuyện không ảnh hưởng đến Chân Chân thì cứ việc mở lời!"

" Ta muốn được mỗi ngày bầu bạn với nàng!"

" Cái này phải xem ngươi có bản lĩnh hay không!"



" Hai người nói chuyện xong chưa? Xong rồi thì vào nhà ăn cơm đi, ta chuẩn bị xong hết cả rồi!"

" Được, đến liền đến liền!"

Tiếng của Dương Khắc Chân vọng ra mời cơm đã chấm dứt cuộc nói chuyện giữ hai người đàn ông, Hàn Vân Dung cũng theo chân Thượng Quan Thu Lĩnh bước vào nhà dùng cơm. Dù chỉ là một cơ hội nhỏ, hắn cũng muốn được một lần nữa yêu nàng.

" An An, đây là Vân Dung một vị bằng hữu lâu năm của ta, còn đây là An An muội muội kết nghĩa của ta. Vừa nãy xảy ra chút hiểu lầm, bây giờ hai người làm quen lại từ đầu nhé!"

" Xin lỗi vì khi nãy mạo phạm, ta là Hàn Vân Dung sau này muội cứ gọi ta là Vân Dung ca là được!"

" Được… Vân Dung ca!"

Dương Khắc Chân dè dặt trộm nhìn Hàn Vân Dung, sau khi đánh giá hắn một lượt mới bỏ lớp phòng bị của mình, trò chuyện cởi mở hơn với hắn.

" An An, hiện tại Vân Dung sẽ dừng chân ở làng ta. Có thể mỗi ngày đều sẽ ghé nhà chúng ta dùng bữa tiện thể chăm sóc muội mỗi khi ta lên núi, muội có ngại không?"

Dương Khắc Chân suy nghĩ rồi mỉm cười lắc đầu, từ lúc gặp nạn rồi định cư ở ngôi làng này, ngoại trừ những lúc xuống núi họp chợ thì hầu hết thời gian của Dương Khắc Chân chính là phơi trà, mỗi ngày đều làm bạn với cây cối lá trà vì địa hình hẻo lánh nên việc có thêm một Hàn Vân Dung xuất hiện bầu bạn chính là niềm vui mà Dương Khắc Chân vẫn hằng mong đợi.

Hàn Vân Dung sau khi nhận được câu trả lời của Dương Khắc Chân liền vui mừng ra mặt, chỉ cần được gần hơn với nàng dù ở cương vị là bạn hoặc thấp hơn nữa hắn vẫn chấp nhận.

Mối giao kèo giữa Hàn Vân Dung và Thượng Quan Thu Lĩnh cuối cùng cũng xác lập, Hàn Vân Dung mỗi ngày sẽ làm bạn với Dương Khắc Chân khi Thượng Quan Thu Lĩnh vắng nhà còn Hàn Vân Dung có nhiệm vụ chăm sóc Dương Khắc Chân và tuyệt đối không nói những chuyện khiến nàng bị đả kích.

Sáng hôm sau, Thượng Quan Thu Lĩnh như thường lệ sẽ lên núi để hái trà, còn Hàn Vân Dung sẽ giúp hắn trông nhà và nói chuyện với Dương Khắc Chân.

" An muội…"

Hàn Vân Dung còn chưa dứt câu thì Dương Khắc Chân đã giật bắn mình, có lẽ dư âm của hiểu lầm hôm quá khiến Dương Khắc Chân có cái nhìn không mấy thiện cảm với Hàn Vân Dung. Bộ dạng nhút nhát của Dương Khắc Chân hiện tại khiến hắn có chút buồn cười, nhớ lại những năm trước với bây giờ, ai mà có ngờ được dáng vẻ nhút nhát kia đã từng là nữ tướng dũng cảm cầm quân dẹp loạn chiến trường khi chỉ mới mười sáu tuổi.

" Ây da~ Ta ra ngoài du ngoạn cũng được ba năm trời, khắp nơi đều đã đặt chân đến thứ nhận lại chính là những câu chuyện, không biết có ai muốn nghe không nhỉ?"

Hàn Vân Dung rất biết cách năm bắt tâm lý của một người, lợi dụng việc mất trí nhớ cộng thêm tính tình nhút nhát như hiện tại của Dương Khắc Chân hắn đã dụ ngọt nàng bằng những câu chuyện phiêu lưu trong chính cuộc đời của mình. Dương Khắc Chân quả nhiên dính bẫy, khi nghe hắn nhắc đến những câu chuyện phiêu lưu mắt nàng đã long lên những ánh rực rỡ, Dương Khắc Chân ngay lập tức bỏ chổi phi đến chỗ Hàn Vân Dung đang ngồi, nàng ngôi cạnh ngay ngắn ngoan ngoãn như một đứa trẻ chờ đợi để được phát kẹo.

Hàn Vân Dung nhìn Dương Khắc Chân mỉm cười dịu dàng, nụ cười thâm tình mà những năm trước đây hắn vẫn luôn dành cho nàng. Hàn Vân Dung bắt đầu kể chuyện về những chuyến đi của mình, Dương Khắc Chân bên cạnh say sưa lắng nghe. Cứ như vậy một người kể, một người nghe từ bao giờ khoảng cách của cả hai đã bị rút ngắn, Dương Khắc Chân cuối cùng cũng cười với hắn, nói chuyện với hắn dù ít ỏi nhưng với hắn như vậy là quá đủ.

" Được rồi, A Chân câu chuyện của ta kết thúc rồi. Ngày mai sẽ kể thêm cho muội một chuyện khác nhé!"

" A Chân?"

" À không, ý ta là An An, xin lỗi muội!"

Dương Khắc Chân khi bị gọi nhầm tên đã có chút buồn bã, nàng cúi mặt tay nắm vạt áo của hắn lay nhẹ.

" Vân Dung ca, A Chân là ai vậy? Vì sao huynh và ca ca ta lúc nào cũng hay nhắc đến… hơn nữa còn gọi nhầm ta là tên của người ấy!"


Nhấn để mở bình luận

Một Kiếp Nghiệt Duyên