Một Kiếp Nghiệt Duyên


Mỗi ngày buổi sáng Hàn Vân Dung đều ghé qua nhà của Dương Khắc Chân trò chuyện cùng nàng đến khi trời sập tối mới lui về, cứ như vậy cũng đã được vài tháng, dù trí nhớ của nàng không mấy bị tác động nhưng khoảng cách của nàng và hắn đã được rút ngắn đi rất nhiều, có những lúc khi nghe chuyện mà Hàn Vân Dung kể Dương Khắc Chân đã vô thức nhìn trộm hắn mà mỉm cười. Hôm nay cũng như vậy, Hàn Vân Dung vẫn đến để kể cho nàng nghe những câu chuyện về cuộc đời của chính hắn, mỗi khi Hàn Vân Dung kể chuyện, nhất là những câu chuyện có liên quan đến A Chân mắt hắn đều long lên, ánh mắt có lúc rực rỡ lúc thì vươn buồn…

" Vân Dung ca ca, cả nhiều tháng liền huynh đều nhắc đến A Chân rồi…!"

Hàn Vân Dung nhìn gương mặt phụn phịu của Dương Khắc Chân ngay lập tức trấn an.

" Xin lỗi, nếu muội không thích thì ta sẽ không nhắc đến nữa!"

Dương Khắc Chân nhìn Hàn Vân Dung mỉm cười, cảm giác hiện tại mà nàng dành cho hắn vô cùng khó nói, từ khi gặp hắn lần đầu tiên đã có cảm giác rất quen thuộc, khi tiếp xúc với hắn sự ân cần của hắn dành cho nàng khác hẳn với Thượng Quan Thu Lĩnh, Dương Khắc Chân không đơn thuần xem Hàn Vân Dung là ca ca như Thượng Quan Thu Lĩnh, với nàng Hàn Vân Dung là một người chiếm vị trí đặc biệt trong lòng, mỗi khi hắn vui nàng bắt giác sẽ vui theo hắn nhưng mỗi khi hắn buồn nàng cũng sẽ theo đó mà buồn…

Có lẽ… dù xảy ra bao nhiêu chuyện khiến nàng chết tâm thì Hàn Vân Dung vẫn là lựa chọn duy nhất để cứu rỗi trái tim nàng.

Dương Khắc Chân ban đầu rất hứng thú khi nghe những câu chuyện mà Hàn Vân Dung kể về A Chân… nhưng mỗi ngày trôi qua, thời gian chớp mắt đã vài tháng tình cảm mà nàng dành cho hắn đã không đơn thuần như thuở ban đầu nữa… mỗi khi Hàn Vân Dung dùng biểu cảm hạnh phúc kia để nhắc đến A Chân lòng nàng lại có cảm giác gì đó rất khó chịu, rất ganh tị với nhân vật tên A Chân đó…

" Phải rồi Vân Dung ca ca, trước đây khi chưa mất hết kí ức An An là người như thế nào vậy? Ta và huynh có quen biết không?

Hàn Vân Dung sửng sờ khi nghe Dương Khắc Chân hỏi về quá khứ của mình, đây là lần đầu tiên hắn nghe nàng hỏi về ký ức cũ của mình kể từ khi hắn đến. Hàn Vân Dung vui mừng ra mặt, cuối cùng Dương Khắc Chân của hắn cũng chịu mở lòng để tiếp nhận những chuyện của quá khứ rồi…

" Muội thật lòng muốn nghe sao? Sẽ có những chuyện có thể khiến muội không mấy vui vẻ muội vẫn chấp nhận nghe?"

" Phải, trước đây khi lần đầu tiên gặp Thu Lĩnh ca, huynh ấy đã gọi ta là Chân Chân… có phải đó là tên thật của ta không?"

Hàn Vân Dung mỉm cười lắc đầu, những gì hắn kể cho nàng nghe tất cả đều là câu chuyện của chính bản thân nàng trải qua, chỉ tiếc là… hiện tại nàng đã không còn nhớ đến…

" Muội có cái tên rất là kiêu… Dương Khắc Chân!"

" Dương Khắc Chân ư? Hóa ra là cũng là Chân à…"

" Muội sao vậy? Trông muội có vẻ không vui lắm!"

Dương Khắc Chân cúi mặt lắc đầu, trái tim đột nhiên hẫn đi một nhịp… có lẽ mọi chuyện không đơn giản chỉ là ngẫu nhiên, hóa ra ngày đầu tiên hắn gặp nàng và gọi nàng bằng cái tên A Chân đều là có chủ đích… vốn dĩ tên của nàng cũng mang chữ Chân… hóa ra ngay từ khi gặp nàng, hắn ngày ngày đối xử tốt với nàng chẳng qua chỉ vì trong tên nàng có một chữ Chân… hóa ra ngay từ đầu hắn chỉ xem nàng là thế thân của người con gái tên A Chân, người mà hắn vẫn luôn thầm yêu thương tưởng nhớ…

" Ta không sao… huynh kể tiếp đi ta muốn biết, sau đó thì sao?"

" Trước đây muội là một người uy vũ được nhiều người mến mộ. Muội, ta và Thượng Quan Thu Lĩnh đều là đồng đội của nhau trên chiến trận, sau đó vì vài chuyện mà Thượng Quan Thu Lĩnh tách ra… Muội về sau cũng được phong làm phi tần, bên cạnh có một tỳ nữ trung thành theo hầu cận tên là Tiểu Hoa nữa…!’’

" Tiểu Hoa… Tiểu Hoa… Tiểu Hoa là ai… cái tên này…"

" An An muội sao vậy, thấy không khỏe chỗ nào sao?"

Dương Khắc Chân sau khi nghe thấy Hàn Vân Dung nhắc đến cái tên Tiểu Hoa đầu đột nhiên xuất hiện nhiều hình ảnh mờ ảo khiến đầu nàng đau đớn. Những hình ảnh từ chiến trường đến hoàng cung, đến thảm cảnh đêm ở điện Thái Thần dù rất muốn biết chuyện gì xảy ra nhưng làm mọi cách Dương Khắc Chân vẫn không thể nào nhìn rõ mặt nử tử thân mang đầy thương tích trong hình ảnh mờ mịt kia…

Dương Khắc Chân liên tục ôm đầu gào thét, vì sao Hàn Vân Dung lại xuất hiện trong những hình ảnh đó… nữ tử mà hắn đang ôm ấp kia là ai? Là nàng sao? Không phải… là A Chân của hắn sao?

" Khắc Chân, nàng bình tĩnh lại… có phải đã nhớ ra chuyện gì không?"

" KHÔNG, không… đầu ta, đau quá… đau quá, ta không thể nghĩ được gì cả…!"

" A Chân, muội cố chịu đựng, chỉ một chút thôi!"


Nhấn để mở bình luận

Một Kiếp Nghiệt Duyên