Một Lần Yêu


Khương Lễ Hào rít một hơi dài, nhàn nhã thưởng thức hương thơm của điếu xì gà đắt tiền. Hắn ngửa đầu lên nhìn chằm chằm trần nhà được chạm khắc tinh xảo, làm lộ yết hậu nam tính đầy khêu gợi. Tất cả toát lên vẻ quyền tiền của một kẻ không thiếu gì, sinh ra đã nằm ở vạch đích.

Không một ai trong căn phòng nhập nhoè tối này có thể thoát khỏi sức quyến rũ quá lớn đến từ Khương Lễ Hào, kẻ điên của thành phố, nhưng cũng khối người muốn có một đêm say với hắn. Chỉ tiếc là trong mắt gã điên này không có ai, chỉ trừ một ánh trăng sáng nào đó.

“Mày lại làm sao thế?”

Giọng nói trêu ghẹo đến từ thằng bạn thân chí cốt Tả Nhật Minh làm đứt đoạn mạch suy nghĩ của Khương Lễ Hào. Hắn đảo mắt nhìn thằng bạn mình bằng sự phiền chán, không có ý định giải thích, mà bản thân hắn bây giờ cũng không hiểu rõ tâm trạng của mình.

Sự xáo trộn trong mối quan hệ của hắn và kẻ kia làm hắn có nhiều điều không thông. Đặc biệt là thái độ của Thẩm Trạch một tháng gần đây. Mọi thứ vẫn thế, nhưng dường như thiếu hụt một cái gì đó mà chính Khương Lễ Hào cũng hằng mong nhớ. Hắn chưa từng thật lòng với Thẩm Trạch, đó là điều chắc chắn. Dù cho hắn biết cậu yêu hắn, thích hắn, rung động với hắn không vì những xa hoa phù phiếm, nhưng hắn cũng không hơi đâu mà lãng phí tình yêu trân quý hắn tự cho là dành cho người duy nhất, chỉ mình người đó mới xứng đáng.

Khương Lễ Hào chỉ định chơi đùa một chút thôi.

“Một chút của mày là gần một năm rồi đấy.”

Nhĩ Linh không chút khách khí vạch trần những tâm tư rối bời của bạn mình. Là người con gái duy nhất trong nhóm bạn thượng lưu, cô cũng là người có một tâm tư tinh tế đủ để hiểu rõ bao khuất tất trong lòng những kẻ ngồi đây. Có lẽ chút thương hại còn sót lại nơi cô đã khiến cô nhắc nhở cho Thẩm Trạch về cái cờ đỏ di động mang tên Khương Lễ Hào. Tiếc là những nhắc nhở ấy chẳng thể nào động đến tâm trí của người đang mụ mị vì tình.

“Ha ha ha… Khương Lễ Hào, đừng nói kẻ ăn chơi như mày lại có ý định quay đầu là bờ đấy nhé.”

“Im đi.”. Truyện Truyện Teen

Khương Lễ Hào thẹn quá hoá giận, hét lên muốn bịt miệng thằng bạn trời đánh Tả Nhật Minh. Cái gì gọi là quay đầu. Hắn có từng yêu tên nhà quê ấy đâu mà quay đầu. Tất cả đều là đùa cho vui chút thôi. Có lẽ sau một hai ngày nữa, hắn sẽ đá cậu sang một bên để tìm kẻ thay thế mới.

Chẳng qua là vì nốt ruồi ấy thôi. Nếu không… nếu không thì…..

“Tao sẽ sớm đá cậu ta mà thôi.”

“Ha ha ha …. Thằng chó này… mày nói như thế với tình nhân nhỏ bé của mày mà không sợ cậu ta buồn à?!!!”

Tả Nhật Minh liếm môi, không nhịn được trêu chọc Khương Lễ Hào. Chơi với nhau gần hau mươi năm, gã này vẫn là kiểu người ruột để ngoài da, bao nhiêu ý định viết hết lên mặt. Gã muốn chơi đùa với Thẩm Trạch một chút, muốn xem thử tên quê mùa này có gì mà có thể khiến cờ đỏ như Khương Lễ Hào giữ bên cạnh lâu như thế.

Khương Lễ Hào không khó để nhìn ra ý định của tên này. Và trong phút chốc lửa giận bùng cháy. Chính hắn cũng không hiểu tại sao

Ai cũng được, trừ Thẩm Trạch. Hắn không ngại bạn mình “xơi tái” mấy cô ả tình nhân cũ của hắn. Nhưng nghĩ đến hình ảnh Thẩm Trạch nằm trên giường Tả Nhật Minh, hắn lại nhịn không được muốn giết người. Rõ ràng Thẩm Trạch cũng chỉ là một tình nhân không danh không phận.

Khương Lễ Hào dụi tắt điếu xì gà. Ánh mắt hắn thâm trầm khó đoán, nhìn chằm chằm vào Tả Nhật Minh khiến gã ngay lập tức cảm thấy ngột ngạt. Không khí trong căn phòng vốn dĩ lạnh lẽo này bỗng chốc càng lạnh hơn. Ngay cả mấy cô nàng đang rót rượu nũng nịu cũng im thin thít không dám thở mạnh. Ai cũng biết, Khương Lễ Hào đang rất không hài lòng với những gì mà Tả Nhật Minh vừa nói. Còn lý do vì sao thì chắc chỉ có chính chủ hiểu mà thôi.

“Được rồi… tao nói đùa thôi. Mày cần gì hằm hằm thế chứ?!”

Tả Nhật Minh không hiểu nỗi thứ tâm trạng bất ổn như điện tâm đồ của bạn mình, cũng không dâm chọc giận con hổ đang say ngủ ấy. Giọng nói gã nhỏ dần rồi vùng vằng bỏ ra ngoài. Nhĩ Linh chọn mi, lắc nhẹ ly rượu trên tay, ánh mắt như có như không nhìn về phía Khương Lễ Hào, muốn từ trong thâm tâm hắn đọc được gì đó.

Cô khẽ cười, thầm nghĩ nếu người kia quay về, chẳng phải sẽ có một vở kịch hay hay sao?!!

Liệu Khương Lễ Hào sẽ từ bỏ tình nhân nhỏ bé để toàn tâm toàn ý bên bạch nguyệt quang mà hắn hằn mong đợi?!

Khương Lễ Hào cũng không biết. Hắn không có câu trả lời cho chuyện đó…. Hắn là một kẻ ích kỉ… hắn hiểu rõ. Cho nên dù người kia có đau đớn vì hắn bao nhiêu, hắn cũng đâu màng. Chỉ cần hắn thoả mãn, dù thế gian có đổ nát như thế nào cũng được.

Một điếu xì gà lại nhẹ nhàng toả hương. Khói lại lượn lờ trong không khí.





Nhấn để mở bình luận

Một Lần Yêu