Một Nồi Thịt Nhỏ


Hắn mở chốt vòi hoa sen, trực tiếp xối nước xuống đầu.

Nhìn hắn đưa tay lên gội đầu, cánh tay to lớn rắn chắc, cơ bắp tự nhiên hiển lộ, lông đen rậm rạp dưới nách càng tăng thêm một phần hoang dã.

Cánh tay mạnh mẽ kia đã từng ôm lấy cô...

Bởi vì cơ thể phát triển hơn so với các cô gái cùng tuổi, cho nên Giản Kiển vẫn luôn hết sức ngượng ngùng, ánh mắt của các nam sinh trong trường cũng làm cô cảm thấy không thoải mái chút nào, vì thế dù là mùa hè, cô vẫn mặc đồng phục to rộng với áo khoác mùa đông thật dày che đi dáng người của mình.

Thời tiết hôm đó cũng nóng bức y như hôm nay, Giản Kiển một mình đi trên sân trường, khuôn mặt nhỏ bị nóng đến nỗi đỏ lên.

Cô muốn cởi áo khoác ra, nhưng bộ đồng phục mùa hè bên trong đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, dán sát lên làn da, khiến cho bộ ngực đầy đặn lại càng hiện ra rõ rệt. Nghĩ vậy, Giản Kiển cố nén sự khó chịu vì nóng bức, cúi mặt đội ánh nắng oi ả trên đầu, tiếp tục bước từng bước nặng nề.

Giản Kiển trong lòng chỉ mong mau chóng đến một chỗ nào đó có bóng râm, cho nên mãi cúi đầu không nhìn phía trước, bỗng nhiên đụng vào một thân hình cao lớn. Cô vốn đã bị choáng váng đến nỗi bước chân lảo đảo cho nên lập tức ngã nhào ra mặt đất.

“Cô bé! Cháu không sao chứ?!”

Người đàn ông bị đụng vào nhìn thấy một cô bé ngã nhào trên mặt đất cũng hết sức hoảng sợ, vội vàng bế cô lên.

Lúc cặp mông đập xuống đường, Giản Kiển đau đến nỗi nước mắt trào ra, đầu óc vẫn còn choáng váng. Cô còn chưa kịp phản ứng lại, thì thân thể đã được một đôi tay mạnh mẽ ôm vào lòng.

Người đàn ông không quen thuộc với khuôn viên nhà trường, cho nên đành ôm cô bé, rồi hỏi thăm người qua đường phòng y tế ở đâu, sau đó bế cô chạy thẳng tới.

Giản Kiển nằm trong lồng ngực hắn, bởi vì góc độ cho nên cũng không nhìn rõ được hình dạng của người đàn ông này, chỉ nhìn thấy một chiếc cằm cương nghị và hầu kết thỉnh thoảng lại trượt lên trượt xuống.

Thân thể dựa vào lồng ngực hết sức rắn chắc của hắn, khuôn mặt nhỏ đã đổ đầy mồ hôi lạnh nhưng lại cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sau khi hắn đưa cô bé đến phòng y tế, nhân viên y tế bảo rằng chỉ là mông bị bầm xanh và cảm nắng, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao. Hắn nghe được như vậy mới cảm thấy an tâm, lại nhớ ra bản thân mình cũng có việc bận, vì thế đã chào tạm biệt ra về.

Nhưng Giản Kiển thì chẳng luôn ghi nhớ rõ ràng về người đàn ông này, tình cảm thiếu nữ nảy mầm, cô biết mình thích hắn. Mãi cho đến sau này cô mới tình cờ phát hiện hắn chính là ba của cô bạn mình, Giản Kiển vì thế vẫn luôn giấu tình cảm này xuống tận đáy lòng...

....................................

Dòng nước và bọt xà phòng trôi theo lưng đi xuống, ánh mắt Giản Kiển cũng di chuyển theo dòng nước, từ sau cổ đi đến cặp mông vểnh lên kia. Hắn hơi tách hai chân ra, vì vậy Giản Kiển có thể nhìn thấy một bộ phận dương cụ to lớn đang rũ xuống. Một dòng nước tụ tập tới chỗ dương cụ rồi tuôn ra ngoài, khiến cô có ảo giác hắn đang tiểu vậy.

Sau khi gội sạch bọt xà phòng trên đầu, Đổng Tân Diệp vuốt mái tóc ướt rũ rượi ra phía sau, để lộ vầng trán đầy đặn.

Có thể vì ngâm nước nóng nên đầu óc mơ hồ, cũng có thể vì thật sự quá mê mẩn người đàn ông này, Giản Kiển chậm rãi đi ra khỏi tấm bình phong, yếu ớt gọi một tiếng:

“Chú...”

- -----

Đổng Tân Diệp đang nhắm hai mắt để nước phun lên trên cơ thể mình, liền nghe được âm thanh chứng minh phòng tắm còn có một người khác, lập tức mở trừng mắt.

Giản Kiển bởi vì thường xuyên mặc áo khoác mùa đông đến trường, da thịt gần như không tiếp xúc với ánh mặt trời trực tiếp, cho nên đặc biệt trắng trẻo, lúc này lại vì ngâm nước nóng, mà thân hình lộ ra trọn vẹn có chút ửng hồng, hai má vì khẩn trương mà đỏ lên.

Đổng Tân Diệp nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt, đôi mắt hơi nheo lại, cẩn thận đánh giá cô.

Cô bé không dám nhìn thẳng vào hắn, bởi vì khẩn trương, mà môi dưới không khỏi nũng nịu khi bị hàm răng cắn nhẹ trong vô thức.

Hai tay che trước ngực, bầu vú đầy đặn bị đè ép nên càng hiện rõ, một núm còn sơ ý lộ ra ngoài, vừa to gan vừa quyến rũ, đồng thời màu sắc non tơ và hình dạng nho nhỏ của núm vú kia cũng mang lại cho người ta một cảm giác thẹn thùng.

Theo vòng eo thon nhỏ nhìn xuống, là hai chân đang kẹp chặt, chỉ có thể nhìn thấy một chút khu vực tam giác kia, lông tóc lưa thưa, tản ra hơi thở thiếu nữ thanh tao.

Cảm giác mình bị hắn đánh giá lung tung, Giản Kiển khẩn trương đến nỗi toàn thân hơi run rẩy.

“Nhìn vào mắt chú.” Đổng Tân Diệp nhỏ giọng ra lệnh.

Giản Kiển sợ Đổng Tân Diệp sẽ giận, lập tức mở to mắt nhìn vào mắt Đổng Tân Diệp.

Đổng Tân Diệp đã từng đi qua bao nhiêu phụ nữ, từ trong đôi mắt to ngập nước của cô bé này hắn có thể nhìn được chút khẩn trương, chút ngượng ngùng, và một chút si mê.

Hắn còn nhớ cô hình như là bạn của Hân Hân con gái hắn, bình thường vẫn rất ngoan ngoãn hiền lành, cảm giác tồn tại rất thấp, không ngờ lại là một con mèo con phóng túng...

“Tới đây.” Đổng Tân Diệp cố gắng nói thật nhẹ nhàng, lại mỉm cười với Giản Kiển, mới nhìn giống như một bậc chú bác hiền lành, nhưng côn th*t dưới háng hắn lại đang đứng thẳng lên nhìn chằm chằm vào cô bé bằng tuổi con gái mình.

“Đừng sợ, đến chỗ chú này.”

Giọng nói dịu dàng của Đổng Tân Diệp tựa như có ma lực, dụ dỗ Giản Kiển chậm rãi đi về hướng hắn.

Khi Giản Kiển đã đi tới trước mặt, Đổng Tân Diệp nhẹ nhàng đưa tay ôm Giản Kiển vào trong lòng, một tay giữ bả vai, một tay khác đặt lên cặp mông tròn mịn của cô, tinh tế vuốt ve.

“Cô bé hư hỏng, muốn quyến rũ chú sao?”

“Chú à, cháu...”

"Hửm?”

Giản Kiển biết cả đời mình có lẽ chỉ có cơ hội lần này là có thể ở bên cạnh Đổng Tân Diệp, cô cắn môi, duỗi tay ôm lấy cổ hắn, ấn đôi môi đỏ của mình lên trên môi Đổng Tân Diệp.


Nhấn để mở bình luận

Một Nồi Thịt Nhỏ