Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở


Chiều hôm đó, lớp tôi gấp rút lên kế hoạch tổ chức liên hoan sớm hơn dự định vì Huy phải đi du học vào tuần sau.

Chúng tôi đã thống nhất đặt một phòng vip trong nhà hàng và kêu họ trang trí luôn nên mọi việc không tốn thời gian là bao.

Tầm 7 giờ tối, lớp tôi và thầy cô đều có mặt đông đủ tại nhà hàng, kể cả Thiên Trâm. Nhưng người quan trọng của bữa tiệc lại chưa thấy xuất hiện, Nguyễn Gia Huy.

Đám tôi nghĩ nó đến muộn nên không bận tâm là mấy, chỉ duy nhất Thế Hưng là đứng lên bảo sẽ đi tìm Gia Huy.

Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi cũng đứng dậy chạy theo Hưng.

"Thế Hưng, chuyện gì vậy?" Tôi chạy đến kéo tay cậu ấy hỏi.

"Chiều hôm nay vừa ra về là Huy biến mất rồi. Tao gọi điện mới phát hiện điện thoại nó khóa sim luôn. Bình thường thằng đó đâu có...."

- Đừng tìm nữa.

Tiếng nói vọng ra sau lưng khiến tôi giật mình quay đầu lại. Tôn Nữ Thiên Trâm, cô ấy đang đứng sau lưng tôi.

"Mày biết thằng Huy ở đâu à?" Hưng đưa mắt nhìn Trâm, môi mấp máy hỏi.

"Huy đi du học rồi, vào chiều nay." Giọng điệu chua chát của Trâm như đang chế giễu điều gì đó khiến tôi bất giác sững người.

Vừa dứt lời Trâm liền quay lưng lại đi thẳng vào bên trong.

Trong thoáng chốc, tôi thấy rõ sự lạnh lẽo, kiên cường toát ra từ bóng lưng Trâm.

Tối hôm đó, buổi liên hoan của lớp tôi trở nên vô nghĩa hơn bao giờ hết. Đứa nào cũng mặt nặng mày nhẹ thầm mắng Gia Huy.

Riêng tôi và Dương thì khác, hai đứa tôi chỉ lo cho mỗi Thiên Trâm. Từ sáng đến giờ cô ấy đã chẳng nói cười gì rồi, Trâm không khóc cũng chẳng có biểu cảm rõ ràng gì mới đáng lo. Có phải cô ấy lúc nào cũng thế không?

Tôi không rõ về chuyện tình yêu của họ, chỉ biết rằng Huy với Trâm gặp nhau từ nhỏ và rất thân. Ba Trâm hình như bỏ trốn, còn mẹ là gái bán hoa thì phải. Vậy nên tôi rất ngưỡng mộ cô ấy, tôi hiểu từ khi sinh ra cô ấy đã phải chịu đựng như thế nào. Những lời bàn tán như đang dìm chết nó từng ngày vậy. Chắc đó cũng có lẽ là lí do Trâm mạnh mẽ như vậy.

Chúng tôi kết thúc bữa tiệc trong sự trầm mặc của mọi người. Tôi biết cho dù Gia Huy có đến đây hay không thì sẽ chẳng ai vui nổi khi lớp thiếu đi một thành viên cả.

Lúc tan tiệc, Thùy Dương và tôi đã vạch rõ kế hoạch vô cùng bài bản. Dương sẽ ở lại nói chuyện với Trâm vì chúng tôi sợ cô ấy nghĩ quẩn.

Tôi không rõ nhiệm vụ của mình là gì. Nhưng Dương bảo tôi phải qua nhà Thế Hưng, hỏi rõ ngọn ngành. Chắc cũng vì tò mò, nên tôi mới đồng ý ngay.

Khoan...có gì đó không ổn?

Chẳng nhẽ tôi bảo Hưng cho mình qua nhà cậu ấy à? Không được! Kì hoặc chết mất.

Nhưng lúc vừa hiểu ra mình đã đồng ý một chuyện vô cùng ngu ngốc thì tôi đã đứng ngay trước mặt Hưng mất rồi...

- Tao qua nhà mày một tí được không?

Hết cứu rồi Chi ạ. Tôi thật sự chẳng biết nói gì.

Hưng đang cầm chai nước trên tay bỗng rơi phịch xuống. Hình như cậu ấy sốc.

"Tiêu nói gì cơ?" Hưng cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi, nhướng mày: "What did you just say, baby? Sure?"

"Không...ý tớ là...Can we talk at your home?"

"Nói chuyện à? Chuyện gì mới được chứ?"

"Vậy thì thôi, coi như tớ chưa nói gì."

Tôi vô cùng xấu hổ, xoay người lại định đi luôn, nhưng cổ tay đã bị Hưng nắm lấy thật chặt. Miệng cất giọng nài nỉ.

"Được rồi, tao chịu thua. Qua nhà tao đi."

****

"Hả? Mẹ Huy bắt nó đi du học chỉ vì muốn rời xa cái Trâm hả?"

"Ừ, giống trông phim nhỉ? Lúc trước hai đứa nó chia tay hình như cũng do mẹ Huy."

Tôi nhíu mày suy nghĩ, tại sao mẹ nó làm vậy?

"Tại sao? Mẹ nó ghét Trâm vậy à?"

"Ừ, hai gia đình là con nợ và chủ nợ. Ba mẹ Trâm nợ tiền mẹ thằng Huy. Mẹ làm nghề gì mày cũng biết mà, còn ba nó thì vô công rỗi nghề, uống bia rượu hại gia đình. Huy nó kể mỗi lần gặp con Trâm là thấy vết bầm chảy máu rất tội. Hai đứa nó quen nhau ở công viên rồi thân đến giờ đấy."

Tôi bỗng ngắt lời cậu ấy, hỏi:

- Hình như ba Trâm bỏ đi rồi mà?

- Ừ phải. Là thằng Huy đuổi ông già đó đi đấy.

- Hả?

Hưng tựa lưng vào thành ghế, cười nhẹ rồi bắt đầu kể lại chuyện đêm đó cho tôi.

Thì ra, trên thế giới này vẫn còn người bất hạnh hơn tôi. Ít ra tôi chỉ bị đau đớn về tinh thần.

Nhìn xem? Thiên thần ấy đã phải trải qua nhưng gì? Cả thể xác lẫn tinh thần đều bị vùi dập.

"Tao không biết sao Huy nó đuổi được ông ấy đi, nhưng lúc gặp lại tao thấy tay nó chảy máu dữ lắm. Trước khi về nhà, Huy có qua nhà tao xử lí vết thương cho bớt rồi đấy. Tao bảo nó băng lại thì nó có chịu đâu, bảo mất thời gian. Mất mạng luôn chứ mất thời gian cái gì."

Hưng với lấy ly nước, uống mấy ngụm rồi trầm giọng nói tiếp:

"Tao không nhớ rõ vì sao hai đứa nó yêu nhau. Nhưng tao nhớ rõ lúc tụi nó chia tay. Trông đau khổ lắm. Tụi nó yêu từ lúc thi tuyển sinh 10 xong. Kì đó thằng Huy nó còn học nhiều hơn tao gấp trăm lần. Nó cố vào trường Bình Trương Long chung với Thiên Trâm đấy. Lúc đó mẹ nó không biết nên vui lắm, tẩm bổ cho nó suốt. Vừa thi đỗ xong là hai đứa nó yêu luôn."

Tôi nhìn xuống cốc nước trên tay, hỏi vu vơ:

- Lúc đấy Thiên Trâm đã thích Huy rồi à.

- Tao không biết. Nhưng chắc vậy, thằng Huy lúc nào cũng hớn hở khi kể về Trâm hết. Mỗi lần đi chơi với nó là cứ Trâm Trâm suốt. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng đến, mẹ thằng Huy phát hiện hai đứa nó yêu nhau. Lúc đầu là bắt thằng Huy chia tay, nhưng thằng đấy đếch chịu nên chuyển sang Thiên Trâm. Hôm đó Trâm nó chủ động bảo chia tay mà tao sốc luôn ấy. Gia Huy bảo tao tâm lí con Trâm rất vững, không thể nào vì tiền mà nói chia tay được. Chắc chắn phải có nguyên do chí mạng khác. Mặc dù chia tay xong yêu lại nhưng Trâm vẫn nhất quyết không cho nó biết chiều đấy mẹ Huy đã nói gì. Nên giờ vẫn là một ẩn số."

Tôi chợt thấy thương Thiên Trâm vô cùng. Điều tốt đẹp duy nhất mà Thiên Trâm có được có lẽ là sự xuất hiện của Huy. Nhưng giờ thì sao? Đến cả Huy cũng rời bỏ cô ấy rồi.

"Có phải sau vụ chia tay đấy thằng Huy mới redflag không?"

"Nó red từ trước khi yêu Thiên Trâm rồi. Gặp được Trâm nó mới thay đổi ấy chứ."

______________________________

Hi nhoooo, tui sẽ không làm một bộ truyện cho cặp này đâu nhé. Nhưng mà những quá khứ còn nhiều khúc mắc của họ sẽ được giải quyết trong chính bộ truyện này nè.

Cảm ơn bà Haint đã giới thiệu truyện tui vô cùng nhiệt huyết. Yêu vợ.💍

Nhớ vote cho tui nghennnn. (Để tui có động lực chứ dạo này bị lười quớ)


Nhấn để mở bình luận

Mùa Hoa Năm Ấy Lại Vì Tôi Mà Nở