Mưu Ái Thanh Mai Trúc Mã



"Ách...!Chàng có thể nhẹ chút không!"

Trên giường, Liễu Văn Kiều thở hổn hển dùng lực đánh lên vai nam nhân trên người, trên làn da trắng nõn lưu lại một vết đỏ nhàn nhạt.

Lý Dung Hiên từ nhỏ đã là thư sinh hiếu học, cả ngày làm bạn với sách vở, hiếm khi có cơ hội phơi gió phơi nắng, bởi vậy làn da toàn thân cũng trắng nõn hơn nam tử bình thường.

"Vi phu đã rất nhẹ, là Kiều Kiều quá yếu ớt."

Đây không phải lần đầu tiên hắn thao Liễu Văn Kiều, độ mạnh yếu cũng nắm chắc vừa phải, dưới thân là kiều thê mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, thỉnh thoảng có chút không khống chế được lực đạo, cũng là chuyện bình thường...!Hơn nữa, hắn vì hầu hạ Liễu Văn Kiều, muốn thao nàng thoải mái trước, còn mình thì cắn răng kìm nén ngọn lửa dưới bụng, gần như sắp nghẹn đến máu mũi phun ra.

Nàng thì hay rồi, còn ngại mình dùng sức quá mạnh, thật là yếu ớt.

"Chàng! Chính là cố ý! Chàng...!A a a...!Tên lừa đảo này! Ừm a!"

Lý Dung Hiên là kiểu người mặc quần áo hơi gầy, cởi quần áo lại có thịt, tuy là quan văn triều đình, ngày thường cũng học chút quyền cước từ phụ thân, dùng lời phụ thân hắn nói, chính là "Nam nhân nên cường tráng, chí ít còn phải biết chút công phu!"

‘Tên kia’ dưới háng hắn, cũng là nam nhân bình thường không sánh nổi.

Bình thường ngược lại nhìn không ra cái gì, một khi cởi quần áo xuống, uy vũ đều hiển lộ.

Nhục bổng của Lý Dung Hiên có thể nói là kích thước của một nam nhân bình thường, thậm chí còn to hơn một chút, điểm khác biệt là chiều dài vượt qua người thường.

Lúc mềm nhũn thì lớn hơn một đoạn so với nam nhân bình thường, đừng nói là trạng thái cương cứng, cũng đã khiến Liễu Văn Kiều chịu đủ đau khổ.

"Ta thế nào lại thành lừa nàng rồi...!Hừm! Kẹp nhẹ chút..."

Có thể là câu hỏi chạm đến chỗ đau của Liễu Văn Kiều, gương mặt vốn bị tình ý hun đến hồng nhuận.

Lý Dung Hiên hỏi như vậy, nàng kích động há miệng kể ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Nàng kích động, vốn là tiểu huyệt căng chặt, giống như một cái miệng nhỏ cắn chặt lấy nhục bổng còn đang xuyên qua trong cơ thể, thiếu chút nữa kẹp nam nhân bắn ra.

Hắn giật mình, lưng thoải mái cong lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, hai tay chống ở hai bên Liễu Văn Kiều, ngón tay thon dài bỗng nhiên siết chặt, gắt gao nắm lấy đệm chăn dưới thân, gân xanh trên mu bàn tay nhảy lên.

"...!Chàng còn mặt mũi mà nói! Nếu không phải chàng gạt ta thành hôn với chàng, ta sẽ..."

"Sẽ gì?"

"...!Ta sẽ..."

Nghĩ tới chuyện hắn lừa hôn, Liễu Văn Kiều giống như một phụ nhân bị uất ức, cứ lải nhải không ngừng, nhưng lại nghĩ tới nguyên nhân trong đó, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, răng nhỏ nhẹ nhàng mài môi dưới, dùng ánh mắt không cam lòng nhìn chằm chằm Lý Dung Hiên.

"Nếu ta không thành hôn với nàng, những bí mật nhỏ kia của nàng sẽ không giữ được, cuối cùng xem nam nhân nào nguyện ý lấy nàng."

Thừa dịp Liễu Văn Kiều im lặng, Lý Dung Hiên lại nâng eo chậm rãi thao tiểu huyệt, bởi vì kích thước quá dài, tiểu thê tử dưới thân lại vô cùng yếu ớt, luôn có một đoạn lớn ở lại bên ngoài tiểu huyệt.

Hắn nghĩ chờ chút nữa, hắn sẽ có thể thao mở Kiều Kiều, sau đó cắm hết vào trong huyệt, thật vất vả mới lừa được thê tử lên giường, không thể để mình chịu thiệt được.

"Ta mới không thèm nam nhân cưới ta! Ta...!Ta cam tâm tình nguyện cả đời không lấy chồng!"

Bởi vì tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Văn Kiều đỏ bừng, hừ hừ nghiêng đầu sang một bên.

Thật ra những lời Lý Dung Hiên mới nói chỉ là cho nàng nghe, nếu không phải thật sự lo lắng người trong lòng bị người bên ngoài cướp mất, hắn mới không đến mức lừa gạt nàng gả cho mình.

"Nếu như cả đời Kiều Kiều không gả đi, vậy ta phải làm sao bây giờ...!Không phải ta cũng sẽ thành một lão già xấu xí tóc trắng xoá sao?"

"Dù thế nào đi nữa, ta vẫn cam tâm tình nguyện thành hôn với nàng đấy."

Biết kiều thê dưới thân đang hờn dỗi, Lý Dung Hiên dừng động tác đâm rút dưới thân, rút ra một đoạn, chỉ để quy đầu to lớn ở trong huyệt mềm mại cảm nhận mút xoắn, cúi đầu, tựa vào cái trán ướt nhẹp của Liễu Văn Kiều, thấp giọng nói lời dỗ dành, nịnh nọt hôn hai má Kiều Kiều.

"Lão hồ ly chàng, nếu ta sớm nhìn ra đuôi hồ ly phía sau chàng thì tốt rồi!"

Thật ra Liễu Văn Kiều cũng không phải vì chuyện này mà tức giận, chỉ là tính bướng bỉnh đột nhiên nổi lên.

Nàng hừ nhẹ một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, hai cánh tay mảnh khảnh vòng quanh vai cổ nam nhân, hai chân cũng nhấc lên kẹp lấy eo hông mạnh mẽ, hưởng thụ sự sảng khoái mà Lý Dung Hiên mang lại cho nàng.

Tất cả những chuyện này còn phải nói từ nửa năm trước.


Nhấn để mở bình luận

Mưu Ái Thanh Mai Trúc Mã