Nằm Vùng - Hãy Tin Tưởng Anh



“Tiểu thư”, Đại Xuyên chào một tiếng rồi đứng sang một bên.

“Đại Xuyên, anh đi trước đi, tôi muốn nói chuyện với vị tiểu thư này”, cô gái nhẹ nhàng nói.

Sau khi Đại Xuyên đi, cô gái có chút tò mò nhìn Hạ Mạt.

“Xin chào, em tên là Sương Giai Hủy”Không đợi Hạ Mạt trả lời, cô ấy lại tiếp tục hỏi.

“Chị là bạn gái của anh Cẩn Nghiêu à?”Nhìn thấy cô gái đó hình như không biết cô bị bắt đưa đến đây, Hạ Mạt có chút nghẹn lời, cô không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Sương Giai Hủy có chút thất vọng, sự thật đã ở ngay trước mắt rồi, đáng lẽ cô không cần phải hỏi lại làm gì.

Hơn nữa cô sớm đã biết Chu Cẩn Nghiêu có người trong lòng rồi.

Cô từng nhìn thấy một tấm ảnh, người trong tấm ảnh đó chính là Chu Cẩn Nghiêu, anh rất đẹp trai và đứng bên cạnh anh ấy là một cô gái có khuân mặt giống hệt Hạ Mạt, đôi mắt của cô ấy rất đẹp, dáng người cũng vậy.

Lúc này, Hạ Mạt đứng trước mặt cô, cô ấy ở trong phòng của Chu Cẩn Nghiêu, đang mặc chiếc váy ngủ và áo khoác của anh, đáp án đã quá rõ ràng rồi.

“Chị tên gì vậy? Chị là người Trung Quốc à?”“Tôi tên Hạ Mạt”“Là!.

Tôi là người Trung Quốc”Nghe thấy câu trả lời của Hạ Mạt, Sương Giai Hủy rất bất ngờ, cô ấy vui vẻ nói, “Bố em cũng là người Trung Quốc, khi em còn nhỏ bố đã từng đưa em về quê của ông ấy, những người ở đó rất nhiệt tình, em rất thích Trung Quốc!”Nhìn Sương Giai Hủy trên mặt đầy phấn kích nhắc đến Trung Quốc, Hạ Mạt cụp mắt xuống không nói gì.

Trung Quốc, hai từ này khiến lòng cô tổn thương sâu sắc.

Đó là đất nước của cô, là nhà của cô, nhưng cô lại không thể về! !.

Sương Giai Hủy nhìn thấy tâm trạng Hạ Mạt không ổn định, nét mặt có chút buồn bã, cô nhìn đồng hồ, “Anh Cẩn Nghiêu và ba em ra ngoài làm việc rồi, nhưng họ sẽ về ngay thôi ạ, chị đừng lo lắng.

”Hạ Mạt nhìn gương mặt ngây thơ và nụ cười hồn nhiên của cô gái trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ cô ấy cũng không biết loại công việc mà cha mình và Chu Cẩn Nghiêu đang làm.

“Ba em và anh Cẩn Nghiêu về rồi! Em nghe thấy tiếng xe!”Sương Giai Hủy phấn khích chạy đến cửa sổ nhìn xuống sân dưới lầu.

Hạ Mạt nhìn thấy Chu Cẩn Nghiêu bước xuống từ chiếc xe việt dã màu đen.

Anh mặc một chiếc áo thun màu đen, và quần jean đơn giản, trên chân còn đeo một đôi bốt quân đội.

Lúc anh đóng cửa xe, những đường cơ bắp nổi lên vô cùng rõ ràng.

Anh ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, Hạ Mạt vội vàng quay lại đứng cạnh giường, tim đập thình thịch.

Sương Giai Hủy phấn khởi chạy xuống lầu, ôm người đàn ông trung niên đi phía sau.

Hạ Mạt nghe thấy cô ấy thân thiết gọi người đàn ông trung niên ấy là ba.

Khi Chu Cẩn Nghiêu đi vào, Hạ Mạt đang ngồi trên giường, cô có chút chột dạ nắm lấy góc áo.

Cô không dám nhìn Chu Cẩn Nghiêu, sợ anh biết cô đã tự tiện đi xuống lầu, và nhìn thấy một số người và một số chuyện không nên nhìn, còn hại Đại Xuyên vì mình mà vô duyên vô cớ bị đánh.

Hạ Mạt nhìn thấy đôi bốt quân đội dừng lại trước mặt mình, cô căng thẳng thở gấp.

Chu Cẩn Nghiêu ngồi xuống, nhẹ nhàng nâng mặt Hạ Mạt lên, “Lúc anh không ở đây, Nhu Khang đã làm gì em?”Lông mi Hạ mạt run lên, “Không có! !.

.

Anh ta không làm gì tôi cả, là! !.

Là Đại Xuyên và Sương tiểu thư đã giúp tôi.

”“Xin lỗi, sau này tôi không dám nữa, tôi chỉ muốn, chỉ muốn ra ngoài xem một chút thôi!.

”“Vết thương trên mặt Đại Xuyên là em xử lý à?”“Ừm! ! Chu Cẩn Nghiêu ngồi lại gần cô, hơi thở nóng rực của người đàn ông phả lên mặt cô.

.


Nhấn để mở bình luận

Nằm Vùng - Hãy Tin Tưởng Anh