Nghịch Thế Chân Long



“XONG, NHẬU THÔI” - vẫn là giọng nói ồm ồm vang vọng núi rừng của ngày Võ Hoàng vang lên trong sự ngẩn ngơ của cả nhóm người.

Tất cả vẫn đang trông đợi một cái gì đó trang trọng hơn.

Đối mặt với sự im lặng của cả đám người, Võ Hoàng cũng tròn xoe đôi mắt to như hai quả trứng gà hết ngó bên này lại tới bên kia, nhìn từ bên ngoài, chắc chẳng ai nghĩ nơi đây đang tụ họp những cao thủ bậc nhất của đất nước.- Ơ… dạ… con cảm ơn ông.

Vậy… vậy là xong rồi ạ? - Long là người đầu tiên lên tiến phá vỡ sự lặng im.- Ờ, xong rồi.

Thưởng cũng thưởng rồi, khen cũng khen rồi.

Chả phải mọi người đến đây để ta khen thưởng hay sao.

- Võ Hoàng đáp lời.- Ơ, dạ đúng… chỉ là… con tưởng phải có lễ nghi gì phức tạp hơn chứ.- Ôi dào, phí thời gian, phí ngân sách, ta không ưa mấy bọn chính trị gia màu mè ấy chút nào.

Mà… cái huân chương ấy, giữ kỹ nhé.

Toàn quốc chỉ có 10 cái thôi, mang nó trên người cũng oai phết đấy.- Dạ.

mà đây là…- Huân chương chứng nhận anh là Bảo vật Quốc gia, đạt được nó nghĩa là anh sẽ được Quốc gia bảo vệ, đào tạo và có những đặc quyền nhất định.

Khi đi đến bất cứ nơi đâu trong nước mình, hoặc gặp bất cứ khó khăn gì, anh chỉ cần đến doanh trại quân đội gần nhất sẽ được giúp đỡ hết mức.

- bé Ngọc giải thích trong khi bước đến mang xấp giấy chứng nhận trao cho nó.Cả hội phụ nữ phía sau ồ lên một tiếng kinh ngạc trước những lợi ích mà Long vừa nhận được.

Ấy thế mà nhân vật chính của chúng ta nào đâu quan tâm, nó đang bận tập trung vào cặp vú sữa căng mọng, đang nảy tưng tưng theo nhịp bước của Ngọc.

Khi nàng ta ở gần, nó mới cảm giác được hết thân hình ngoại cỡ nhưng vẫn giữ được nét hài hoà, nóng bỏng.

Khi đã trao cho nó tập tài liệu, ngó thấy ánh mắt đê tiện của Long đang địa hàng, Ngọc khẽ cười rồi bất giác chìa tay ra, dáng điệu muốn bắt tay cu cậu.Long cũng vội vã đáp lễ, thầm vui sướng vì có cơ hội được chạm vào da thịt đối phương.

Nào ngờ, sướng khoái chưa thấy đâu, Long đã phải đón nhận cơn đau từ bàn tay truyền về não bộ.

Ngọc vẫn giữ nét mặt vui tươi nhưng nơi thái dương khẽ hiện lên vài đường gân xanh nhạt, chứng tỏ cô bé đang dồn sức muốn một phen trừng trị tên dâm tặc trước mặt.Long cũng không dễ bị bắt nạt như thế, sau vài giây đầu thất thế vì bất ngờ, nó mau chóng đáp lễ.

Long tự tin vào bản thân bởi lúc nãy khi địa hàng cô nàng, Long nhãn cũng đã trả về cho nó những thông tin hữu ích:“NữSố đo 3 vòng: 130 - 70 - 120.Sức mạnh theo phân cấp hiện tại: S.Sức mạnh theo phân cấp thượng cổ: không được phân cấp.Đặc tính: có khi tức của Hoàng Kim Ngưu - dị thú thiên về sức mạnh thời thượng cổ.Ác cảm: 20/ 100 - giận hờn vu vơ.Thiện cảm: 60/ 100 - có hứng thú.Dục cảm: 65/ 100 - rung động.”Khi đối đầu với cô nàng, tuy biết Ngọc chỉ mới đạt cấp S thế nhưng Long biết mình không thể coi thường đặc tính thừa hưởng của dị thú thời thượng cổ.

Nàng còn là hậu duệ của chủng tộc thiên về sức mạnh.

Quả thật, Long phải cố gắng khá nhiều mới chiếm được thượng phong trước cô bé.Cái bắt tay xã giao kéo dài đến gần 5 phút, mặt đất dưới chân hai người dần dần xuất hiện những vết nứt.

Vốn dĩ Long đã có thể hạ bệ cô nàng từ sớm, thế nhưng nó lại không nỡ rời xa làn da chắc khỏe, mịn màng của nàng.

Hơn nữa, đối phương cũng không ngừng nỗ lực gia tăng khí lực, quyết tâm muốn hơn thua đủ với nó.Long khéo léo điều chỉnh lực đạo để không làm đau nàng.

Bỗng, cô bé hít lấy một hơi thật sâu khiến cho bộ ngực càng nở to, chiêu đãi cặp mắt đang mở to sáng hoắc của chàng trai đối diện, Đang sung sướng thì Long cảm thấy từ nàng phát ra một áp lực to lớn, nó vội vàng vận thêm khí lực chuẩn bị chống đỡ nhưng đột nhiên, mọi thứ đều biến mất.Xúc cảm tuyệt vời nơi làn da mát rượi của Ngọc cũng theo đó tiêu biến, thay vào là sự thô ráp, sần sùi của một bàn tay khổng lồ.

Võ Hoàng nhẹ nhàng tách rời đôi trẻ, ông ta cười lớn sảng khoái:- KHÀ KHÀ… Quả thật ta không nhìn nhầm người mà, cũng biết chừng mực đấy, không làm đau con gái ngà ngọc của ta.Nói rồi, ông quay sang cô bé đang thở dốc, phập phồng bầu ngực:- Con gái yêu, ta đã dặn là không thể tuỳ tiện sử dụng nó mà, chỉ là so tài thôi, đâu cần mạo hiểm như thế.- Nhưng hắn… hắn… - Ngọc có vẻ uất ức không nói nên lời.- Hắn thế nào?- Hắn không chơi hết sức… hắn xem thường con… với lại, hắn còn… còn…- Khà khà… con gái à, nó mà chơi hết sức thì ta cũng chưa chắc ngăn cản kịp đâu, con còn phải cảm ơn nó một tiếng đấy.- Không… không thể nào, hắn ta còn nhỏ hơn con 1 tuổi, hắn ta không thể mạnh như vậy được.- Khà khà… không thể lấy lẽ thường mà đánh giá cha con nhà này đâu, bọn họ đều là quái vật cả.- Nhưng… nhưng… không, con vẫn chưa thua, nhất định con sẽ khiến hắn khuất phục.Ngọc nói xong rồi quay ngoắc sang một bên giận dỗi, dáng vẻ thật đáng yêu, chỉ là không hợp mấy với vóc dáng của nàng mà thôi.

Mọi người bên này cũng không xen vào cuộc trò chuyện, họ còn đang bận tìm lời giải đáp về diện mạo và cỡ người của mẹ cô bé Ngọc kia.

Cũng may trời vẫn còn thương cho gia đình họ Võ, cô nàng không giống cha cho lắm.Không khí trở nên tĩnh lặng, ngài Võ Hoàng thì gãi đầu gãi tai, loay hoay chưa biết dỗ dành con gái thế nào.

Lúc này, chàng trai mà nãy giờ vẫn lặng im đột ngột lên tiếng:- Dạ thưa thầy, sẵn đến đây rồi, con cũng muốn trao đổi võ học với cậu Long đây một chút, xin thầy cho phép ạ.Võ Hoàng hơi nhíu mày, ông đang bận dỗ dành viên ngọc của mình nên cũng không chú ý lắm, chỉ nói ngắn gọn:- Ừm, hỏi xem người ta có đồng ý không?- Dạ.Hoàng phấn khởi quay sang Long, anh ta chắp tay làm động tác cúi chào của dân học võ.

Long thấy vậy cũng lóng ngóng đáp lễ, nó vốn không quen với mấy nghi thức phiền phức này, từ nhỏ, nó đã được dạy dỗ là đánh nhau thì cứ thế mà xáp vào, nói nhiều chỉ thêm ăn thiệt thòi vào thân.

Thế nhưng, bây giờ đối thủ là học trò của ngài Võ Hoàng, lại hành lễ trước, nó không thể không đáp lại.Chào xong, Hoàng mới từ tốn nói:- Chào cậu, tôi là Hoàng, đệ tử thứ hai của thầy, và cũng là sư huynh của Ngọc.

- Hoàng tự giới thiệu, anh ta dường như hơi nhấn mạnh vai trò sư huynh của mình.- Chào, tôi là Long.

- Long đáp lại gọn lỏn, nó cũng không có gì nhiều để giới thiệu.Hoàng vẫn ôn tồn nói tiếp:- Tháng rồi, tôi cũng may mắn được công nhận là võ gia cấp SS, chắc đủ sức để mời cậu giao đấu một trận để trao đổi võ học chứ ạ?- Ok.

- Long nói rồi đưa huân chương Quốc Bảo cùng giấy tờ cho Phụng, không quên tranh thủ dùng Long nhãn dò xét đối thủ."Nam.Sức mạnh theo phân cấp hiện tại: SS.Sức mạnh theo phân cấp thượng cổ: không được phân cấp.Đặc tính: da thịt chắc khoẻ, cơ bắp ẩn giấu lực lượng, chim bé.Thiện cảm: 0/ 100.Ác cảm: 50/ 100 - đố kỵ.Dục cảm: 20/100."Long súyt sặc, nó phải ho khan để bình ổn khi nhìn qua miêu tả đặc tính của Long nhãn về đối thủ.

Những cái khác không nói, thế nhưng cái ghi chú "chim bé" kia là sao, làm thế nào mà Long nhãn "soi" được và vì sao chỉ có tên này mới được thể hiện chỉ số nhạy cảm kia.Long ngẩn ra một hồi nhưng cũng nhanh chóng gạt những suy nghĩ linh tinh qua một bên, bởi chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó.

Lúc này, cậu Hoàng kia đã nhảy lui về phía sau, cả hai đối thủ cùng gật đầu xác nhận đã sẵn sàng cho cuộc tỷ thí.Hoàng rống to một tiếng, vận lực khiến cho cơ bắp hắn ta nổi lên cuồn cuộn, xé toạc lớp áo thun quân đội bó sát, khoe ra cơ thể như một vận động viên thể hình chuyên nghiệp.- Cố lên anh Hoàng, cho hắn ta một bài học đi.

- Ngọc lúc này cũng bỏ qua người cha mà hướng về trận đấu.Nhận được sự động viên của sư muội, Hoàng càng thêm hưng phấn, cơ bắp càng lộ rõ.

Bên này, Long vẫn bình thản, cơ thể vững vàng, giữ một góc nghiêng nhất định với đối thủ, tập trung quan sát.Hoàng sau khi đã khoe dáng xong, hắn giơ cánh tay đầy những ụ thịt mấp mô thẳng về phía Long, nói lớn:- Ta là người thách đấu, mời cậu…Mới nói tới đó, hắn đã không còn trông thấy hình bóng đối thủ đâu nữa.

Vẫn là phong cách chiến đấu quen thuộc của Long, nãy giờ nó cũng đã hơi bực bội với mấy thứ phiền phức và show diễn thể hình của tên này.Trong chớp mắt, Long đã xuất ở bên trái của Hoàng.

Đối phương còn chưa kịp phản ứng thì đã lãnh trọn một cú đá tạt ngang của Long vào ổ bụng.

Cơ thể to lớn của anh ta lui về sau vài bước, vùng cơ bụng lập tức săn cứng hơn để hoá giải sát thương.

Thấy đối thủ vẫn không hề hấn, Long tiếp tục lao tới, dùng tốc độ vượt trội liên tiếp ra đòn khiến cho Hoàng chỉ còn biết căng người chống đỡ.

Trông hắn ta bây giờ chẳng khác gì cái cột gỗ gắn khiên mà Long vẫn dùng để luyện tập hàng ngày.Long cứ thế ra đòn liên miên bất tận, Hoàng cũng không mấy nỗ lực đáp trả mà chỉ dùng những cơ bắp chắc khoẻ của mình hứng chịu cơn mưa quyền cước của đối thủ.

Chẳng mấy chốc, cơ thể hắn đã đỏ lựng như một con tôm luộc, thế nhưng vẫn rất vững vàng.Hoàng tuy bị động và chậm chạp nhưng hắn vẫn chống trả rất khéo, ngoại trừ đòn đánh bất ngờ ban đầu của Long trúng vào ổ bụng, còn lại đều được hắn dùng những phần cơ bắp chắc khoẻ nhất hứng lấy.Sau hơn mười phút, kẻ đánh người đỡ cũng đã chán chê.

Bất chợt, sau một cú ra chân của Long vào vùng thái dương buộc Hoàng phải dùng hai tay chống đỡ và hơi loạng choạng, vùng bụng của hắn vì thế lộ ra một khoảng hở to lớn.

Long nhanh chóng chớp lấy thời cơ, vung ngay một quyền vào nơi ấy.

Ở phía xa, trên đôi môi chúm chím của Ngọc bỗng mỉm một nụ cười đắc thắng.Nắm đấm của Long tung vào chỗ hở của đối phương liền bị một lực hút vô hình giữ lại.

Long vận thêm lực để rút ra nhưng không hiệu quả.

Hoàng lúc này giang rộng cả hai tay vung nắm đấm to bè vào cơ thể đang bị khoá chặt của nó.- Yeah! - tiếng reo hò phấn khích của Ngọc vang lên, nàng đinh ninh Long nhất định sẽ thất bại trước độ chiêu này của sư huynh mình.- TRÁNH! - tiếng rống vang của… ngài Võ Hoàng, không biết là dành cho ai trong cuộc chiến."Bụp" - một tiếng động gọn ghẽ vang lên nơi thi đấu.

Không hề có những âm thanh hoành tráng của những cơ bắp khổng lồ va vào cơ thể mà chỉ giản đơn một tiếng khô khốc.Long vẫn đứng im, giữ nguyên tư thế vươn nắm đấm về phía trước.

Còn đối thủ của nó thì từ từ đổ gục xuống nền gạch thô nhám, vòng tay dừng lại ngay sát vành tai của Long.Không gian lại chìm vào yên ắng..


Nhấn để mở bình luận

Nghịch Thế Chân Long