Nghiện Nhẫn - Mộ Chi


Edit: Niên

Tình trạng giấc ngủ của Lương Dụ Bạch từ trước đến nay đều không tốt, gần đây thường xuyên tăng ca làm việc, nguyên nhân chủ yếu là do hôm nay anh đi Nghi Đại, nhìn thấy Lục Tương Tư đứng dưới bóng cây nói chuyện với một người đàn ông.

Cô mỉm cười đưa tay cầm lấy chai nước trong tay của người đàn ông đó.

Anh đứng đó nhìn chằm chằm rất lâu.

Dường như cô không phát hiện ra sự tồn tại của anh.

Anh xoay người rời đi, lúc đi ngang qua thùng rác tiện tay ném luôn chai nước vào đó.

Một tiếng "bịch" vang lên, thùng rác dao động vài cái.

Sau khi trở về, Lương Dụ Bạch không ngừng hút thuốc.

Một điếu rồi lại một điếu.

Lương Dụ Bạch nhìn thẳng vào màn đêm tĩnh lặng, nhìn thấy được cuộc đối thoại giữa dục vọng và lí trí.
Trên thực tế, cô ấy nên có không gian riêng, cũng nên có bạn bè của riêng mình.

Nhưng anh không thể chấp nhận được.

Anh không bao giờ phủ nhận việc mình ích kỷ và bỉ ổi.

Khi ở trước mặt cô.

Anh hận không thể để toàn bộ hơi thở trên người cô đều thuộc về mình.

Cũng vì thế, anh không cách nào chịu đựng được việc cô cười với người đối diện.

Điếu thuốc cháy đến đoạn cuối, làm bỏng đốt ngón tay của anh, dục vọng cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích của lí trí.

Bên tai vang lên tiếng thì thầm đến từ địa ngục.
Anh cuối cùng cũng tỉnh ngộ.

Có lẽ hủy hoại cô mới là cách tốt nhất có được cô.

Gạt tàn chứa đầy đầu mẩu thuốc lá.

Lương Dụ Bạch cảm thấy thỏa mãn trong hoàn cảnh vực sâu đen nhánh này mà ngủ thiếp đi.

Nhưng không nghĩ tới vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng chuông cửa chói tai.
Anh mở mắt ra, ánh mắt tàn nhẫn,  mang theo tính xâm lược mạnh mẽ.

Mở cửa, nhưng lại nhìn thấy Lục Tương Tư.

Sự lạnh lẽo trong ánh mắt không hề che đậy.

Lục Tương Tư vẫn cười.

Sau đó, cô ho vài tiếng nói: "Mùi thuốc lá nồng quá."

Hơi thở của cô mang theo âm mũi vang lên bên tai anh, đánh thức sự lí trí và bình tĩnh trong anh, đem dục vọng nhốt vào vực sâu vô tận.

Kết quả là anh vẫn bại dưới tay của cô.

Cảm nhận được ánh mắt của Lương Dụ Bạch rơi trên người mình, Lục Tương Tư mở miệng nói: "Chuyện là...em là đến trả chìa khóa xe cho anh."

Ánh mắt anh hơi trầm xuống, chăm chú nhìn cô một lúc lâu, nghiêng người nói: "Vào đi".

Ánh sáng tràn vào căn phòng tối cùng với cô.

Mùi thuốc lá trong phòng còn nồng hơn.

Cô không nhịn được mà ho vài tiếng, nhìn không được hỏi: "Anh vừa mới hút thuốc sao?"

Giọng nói anh khàn khàn: "Đang ngủ".

Lương Dụ Bạch trở về phòng, mở máy lọc không khí, ý thức được cần phải kéo rèm cửa sổ ra, thế là anh đi đến chỗ cửa.

Lục Tương Tư đang cúi đầu cởi giày, cảm giác được anh đi rồi lại trở lại.

Cô ngẩng đầu lên.

Anh đến ngày càng gần.

Trong hoàn cảnh không có ánh sáng, cô nhìn thấy sự mệt mỏi dưới mắt của anh, cùng với động tác đến gần của anh, mùi thuốc lá quanh quẩn trên người cô.

Không đợi cô ấy phản ứng lại.

Phía sau vang lên một tiếng "tích".

Rèm cửa ngoài phòng khách được nhẹ nhàng kéo ra, ánh sáng dần dần tràn vào.

Anh cũng xoay người đến chỗ phòng ăn.

Lục Tương Tư đổi xong giày, đi theo anh, nhìn thấy anh cầm lấy hộp thuốc ở trên bàn, cúi đầu uống thuốc.

Uống xong thuốc, anh mới nhìn cô, nói: "Sao không gọi cho anh?"

Lục Tương Tư: "Em gọi rồi."

Anh nhìn cô.

Cô nói: "Anh không bắt máy".

Lương Dụ Bạch bình tĩnh nói: "Có thể là không nghe thấy, xin lỗi".

Trong lời nói không có chút ý xin lỗi nào cả.

Lục Tương Tư lập tức nói: "Không sao không sao."

Cô dừng lại một lát, "Có phải em làm phiền anh nghỉ ngơi không?"

Anh cau mày nói: "Không."

Cô nhẹ giọng nói: "Nhưng nhìn anh trông có vẻ rất mệt mỏi."

Anh đáp: "Có lẽ vậy."

Lục Tương Tư chớp chớp mắt, đột nhiên cô cảm thấy hôm nay có lẽ không thích hợp gặp anh.

Dẫu sao nhìn anh trông thật sự rất mệt mỏi.

Vì thế cô để lại chìa khóa trên bàn ăn, chuẩn bị rời đi.

"Chìa khóa để ở đây, anh đi nghỉ trước đi, em đi đây."

Cô đi được nửa bước đến cửa.

Trong phòng vang lên giọng nói: "Người đó."

Cô mờ mịt quay đầu lại.

Ánh nắng chói chang ấm áp dường như không ảnh hưởng gì đến anh, da thịt lạnh lẽo tái nhợt, có thể nhìn thấy được mạch máu xanh nhạt. Anh cúi đầu, ý thức được cô đang nhìn mình, mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên.

Giọng điệu trầm xuống âm độ: "Đi gặp người đó à?"

Lục Tương Tư càng khó hiểu hơn, hỏi: "Ai cơ?"

Lương Dụ Bạch: "Sáng nay, em lấy nước của người đó."

Mất tầm vài giây, cô mới phản ứng lại: "Anh nói lớp trưởng lớp em à?"

Anh nhìn cô, không nói gì.

Lục Tương Tư giải thích: "Em lười đi mua nước uống, vì thế nhờ lớp trưởng mua hộ."

Nhưng tâm trạng của anh vẫn không khá hơn chút nào.

Anh không thể chấp nhận bất kì ai, không ai có tư cách chiếm được nụ cười của cô.

Cô chớp chớp mắt nói: "Anh đến trường học của em à?"

Mặt Lương Dụ Bạch không đổi sắc nói: "Ừ."

Cô đi về hướng của anh: "Anh nhìn thấy em sao không gọi cơ chứ?"

Anh nhếch mép nói: "Gọi em, em nghe thấy sao?"

Đối với cô mà nói, anh chỉ là một sự tồn tại có cũng được mà không có cũng không sao.

Lục Tương Tư lại nói: "Giọng của người khác em không phân biệt được, nhưng giọng của anh, em nhất định tìm được."

Lương Dụ Bạch trầm mặc.

Lời vừa nói ra, cô lại có chút buồn phiền.

Cố gắng cứu vãn: "Giọng của anh, rất dễ nhận biết."

Không có tác dụng.

Anh đã nghe thấy rồi.

Đối với cô, anh khác biệt với mọi người.

Anh có thể không cần dựa vào thuốc lá, sống thoi thóp thêm được một khoảng thời gian nữa.

Lục Tương Tư quay đầu, cố gắng che giấu cảm xúc, cứng ngắc chuyển đề tài: "Ba em sắp hết tiết rồi, em sợ ông không tìm thấy em, không còn việc gì, em đi trước đây."

"Anh tiễn em". Anh đứng dậy.

Lục Tương Tư muốn từ chối, nhưng lời nói và hơi thở đều trôi vào quên lãng khi anh tiến lại gần.

Giữa lúc cô còn đang suy nghĩ, lại nghe thấy anh nói: "Tay."

Cô nhìn xuống tay của mình.

Lương Dụ Bạch đóng cửa, "Lưu dấu vân tay."

Cô chớp mắt một cách chậm chạp, không chắc chắn mà hỏi lại lần nữa: "Lưu, vân tay?"

Câu trả lời của anh là trực tiếp nắm lấy cánh tay của cô.

"Ngón trỏ."

Cô đưa ngón trỏ ra.

"Ấn xuống đi."

Cô ấn xuống.

Khóa vân tay phát ra âm thanh nhắc nhở.

Anh buông tay ra, lại cảm thấy không nỡ.

Cổ tay cô mềm mại hơn cả trăm lần so với mong đợi.
Anh không thể tưởng tượng được nếu cởi hết đồ của cô ra, thì còn đẹp đến mức nào nữa đây.

Không thể tiếp tục nghĩ như vậy được.

Anh sợ mình nhịn không được phải trả giá cho những hành động này.

Lục Tương Tư nhìn chằm chằm tay của anh, đầu ngón tay anh khá lạnh, đến lòng bàn tay mới có độ ấm. Mu bàn tay có ba khớp riêng biệt, gân xanh càng thêm rõ ràng, tựa hồ như chịu áp lực từ cái gì đó.

Không đợi cô nghĩ nhiều.

Anh đã buông tay ra rồi.

Trái tim của cô cũng theo đó mà có chút trống rỗng.
Giọng của Lương Dụ Bạch vẫn khàn khàn nói: "Sau này đến đây, tự mình mở cửa."

Lục Tương Tư cong khóe môi nói: "Vâng."

Sau khi xuống lầu, anh hỏi: "Trở về kí túc xá à?"

Cô vuốt ve bàn tay đã bị anh nắm lấy, chỗ đó vẫn còn đang khá nóng.

Nghe thấy lời anh nói, cô hoàn hồn, nói: "Không phải, tòa kĩ thuật trong trường ở đâu vậy ạ?"

Lương Dụ Bạch nhìn về tòa nhà màu đỏ ở cách đó không xa nói: "Ở đó."

Lục Tương Tư nói: "Em đi đến đó."

Lông mày của Lương Dụ Bạch khẽ nâng.

Lục Tương Tư giải thích: "Ba của em dạy học ở đó, em đợi ông ấy cùng nhau về nhà."

Anh hiểu rồi.

Đưa cô đến tầng dưới tòa kĩ thuật, anh liền đi rồi.

Cô cũng không giữ anh lại.

Nhưng anh không có rời đi.

Anh chỉ là tìm một cái góc không có người qua lại, nhìn cô một cách không hề kiêng dè.

Ánh mắt mở to.

Giống như muốn nhìn xuyên qua lớp quần áo của cô, tiến sâu vào bên trong.

Anh nhìn thấy cô cười với Lục Yến Trì.

Cô khoác lấy tay ba mình và ngồi vào xe.

Cô rời xa khỏi tầm nhìn của anh.

Anh nhắm mắt lại.

Đó là cha của cô ấy.

Anh hít sâu một hơi.

Lại trợn mắt.

Ánh mắt tối sầm lại.

Anh muốn thay thế Lục Yến Trì, thay thế bất cứ ai xung quanh cô.

Đứng bên cạnh cô.

Chiếm hữu tất cả những gì mà cô có.

Khóa huấn luyện quân sự kết thúc vào đúng thứ sáu.
Vì thế Lục Tương Tư có 2 ngày thứ bảy và chủ nhật để nghỉ ngơi, thêm vào đó thứ hai cô cũng không có tiết trên lớp, cô tổng cộng có thể nghỉ ngơi đến 3 ngày. Cả 3 ngày này cô nằm ở nhà.

Ngày thứ hai hôm đó, thời tiết âm u.

Lục Tương Tư do dự vài giây, vẫn là cầm theo cây dù.

Cô lên xe của Lục Yến Trì, chú ý tới việc ông đang gọi điện thoại, thế là yên lặng cài dây an toàn vào.
Không lâu sau đó, ông kết thúc cuộc gọi.

Trên mặt ông hiện lên vẻ áy náy: "Tương Tư, có lẽ ba không đưa con đến trường được rồi, ba vừa nhận được thông báo, có cuộc họp gấp."

Lục Tương Tư vội vàng mở dây an toàn ra.

Lục Yến Trì cười, "Đến trường rồi, con tự mình về được không?"

Cô dừng lại động tác, nói: "Được ạ."

Xe vừa đi không bao lâu, liền có mấy giọt mưa rơi xuống cửa xe.

Mưa tí tách rơi che mờ cả tầm nhìn.

Lúc đến tòa nhà kĩ thuật, trời vẫn chưa tạnh mưa.
Lục Yến Trì khẽ chau mày, "Hay là đợi ba họp xong rồi lại đưa con đi?"

Lục Tương Tư từ chối, "Không sao đâu, ba đi họp đi, con đi đây."

Cô mở dù, đi vào trong cơn mưa.

Lục Yến Trì nhìn theo bóng lưng của cô, cười bất lực.

Ông xoay người, nhìn thấy Lương Dụ Bạch từ cầu thang đi tới.

Đuôi mắt của Lương Dụ Bạch rũ xuống, "Chú Lục."

Lục Yến Trì hỏi: "Tan học rồi?"

Anh gật đầu: "Vâng."

"Chuẩn bị về sao?"

"Vâng."

"Bên ngoài trời đang mưa", liếc nhìn thấy cây dù trong tay Lương Dụ Bạch, Lục Yến Trì dặn dò nói: "Đi chậm thôi."

Lương Dụ Bạch nhếch môi nói: "Vâng."

Điện thoại Lục Yến Trì vang lên, ông không nói tiếp nữa, nhận cuộc gọi, đi ngang qua Lương Dụ Bạch, bước lên lầu.

Một người đi lên.

Một người đi xuống.

Tầm mắt của Lương Dụ Bạch nhìn xuyên qua màn mưa bụi mịt mù, nhìn thấy một bóng dáng đang chầm chậm tiến về phía này.

Gần như không có chút do dự nào cả.

Anh ném cây dù đang cầm trên tay vào trong thùng rác.

Lục Tương Tư chạy đến đại sảnh của tòa nhà kĩ thuật, ngẩng đầu nhìn thấy Lương Dụ Bạch đang đứng ở một góc.

Lương Dụ Bạch hỏi: "Sao em lại đến đây?"

Lục Tương Tư mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình: "Anh có nhìn thấy ba của em ở đâu không?"

"Giáo sư Lục?"

Cô gật đầu, nói: "Vâng, tai nghe của em rơi trên xe của ba em mất rồi."

Sắc mặt Lương Dụ Bạch không đổi: "Ông ấy ngồi lên xe của giáo sư Trần đi rồi."

Lục Tương Tư có chút ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: "Vậy tai nghe của em thì tính sao đây? Thôi vậy, lần sau lại đến lấy vậy."

Cô xoay người rời đi.

Nhưng bị anh gọi lại.

Lương Dụ Bạch đi tới trước mặt cô nói: "Anh không đem dù."

Anh hỏi, giọng nhàn nhạt: "Thuận đường đưa anh về được không?"

Anh cúi đầu xuống, mùi thuốc lá cùng lúc xông vào mũi cô, hơi thở phà xuống trán của cô, trán của cô không hiểu sao lại có chút nóng.

Cũng may cơn mưa vẫn chưa dứt.

Giọng nói run rẩy của cô bị tiếng mưa rơi lấn át, "Được ạ."

Lương Dụ Bạch cầm lấy cây dù.

Mưa ngày càng lớn, không gian của cây dù có chút hẹp.

Dù anh đã nghiêng hai phần ba cây dù về phía cô.
Nhưng trên người cô vẫn bị nước mưa làm ướt.

Quần áo dán chặt vào da.

Có cơn gió thổi đến.

Cô hắt hơi: "hắt xì..."

Lương Dụ Bạch chau mày.

Anh mở miệng hỏi: "Muốn ở lại đây thay một bộ đồ khác không?"

Lục Tương Tư khó chịu với bộ quần áo đang dính trên người, nói: "Đồ của em gái anh à?"

Cùng với hành động kéo đồ của cô.

Có thể nhìn thấy phía dưới của áo sơ mi trắng, chỉ có một phần ba, không có che lại.

Yết hầu anh không ngừng chuyển động lên xuống, "Ừ."

Lục Tương Tư suy nghĩ vài giây, nói: "Thế cũng được ạ."

Cô đi theo anh lên lầu, anh chỉ vào một căn phòng, "Quần áo đều để trong tủ, em tùy ý chọn."

Giọng cô ồm ồm: "Vâng."

Cô khép cửa lại.

Sau đó Lương Dụ Bạch cũng trở về phòng.

Anh dựa lưng vào cửa.

Xung quanh tối đen, mu bàn tay để ở trên mắt.

Hơi thở dần nặng nề.

Chỉ thiếu chút nữa.

Anh đã tự tay cởi bỏ bộ quần áo chướng mắt đó rồi.
Chỉ chiếu chút nữa thôi.

2547 words
30/03/2022


Nhấn để mở bình luận

Nghiện Nhẫn - Mộ Chi