Nghiện Nhẫn - Mộ Chi


Edit: Sam

Đầu lưỡi miêu tả hình dáng môi cô.

Mang theo hơi thở nóng bỏng.

Cô sa vào sự dịu dàng ngắn ngủi này.

Thình lình anh cúi đầu, lưu luyến ở trên cổ cô, tiếng hít thở mờ ám khiến cô rùng mình. Theo bản năng, cô rụt người lại, mà anh cũng nhận ra được cô lùi về phía sau.

Cổ tay bị anh cứng rắn ép sau cửa, hai tay giơ lên cao quá mức.

Là tư thế đầu hàng.

Cô mở to hai mắt nhìn Lương Dụ Bạch.

Trong bóng đêm, gương mặt lạnh lùng của anh cuối cùng cũng có sắc thái khác.

Không chờ cô suy tư, anh lại cúi xuống hôn, nụ hôn này cực kì có tính xâm lược, hấp thu hơi thở trong miệng cô, kịch liệt tới nỗi giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Dần dần cô không còn cách nào để hô hấp, đầu óc hôn mê, cả người cũng nhũn ra.

Anh buông cô ra, cô dựa vào ngực anh, hé miệng thở dốc.

Người nhận hết tra tấn hẳn là anh mới đúng.

Hơi thở gấp gáp của cô khiến anh nảy sinh dục vọng.

Mà anh lại áp lực, không dám tiến thêm một bước.

Như có một cây đao khoét sâu vào máu thịt anh, so với đau thì anh cảm nhận được càng nhiều khoái cảm.

Không có ai vui khi phải chết, mà anh lại từ nguyện đưa cây đao cho cô.

Nhưng ngay cả chết vẫn có người cản trở...

Đột nhiên vang lên tiếng bước chân, cùng với đó là tiếng gõ cửa, cả người cô cũng run rẩy theo.

Là Lục Tư Hành đang nói: "Lương Dụ Bạch?"

Lục Tương Tư như chim sợ cành cong, túm chặt lấy vạt áo anh: "Đừng mở cửa."

Anh rũ mắt, trong mắt mang theo sắc thái trầm luân: "Không đâu."

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Nếu mở cửa, cậu ta sẽ nhìn thấy." Rốt cuộc anh cũng chạm đến một lớp vải ren mỏng manh, giọng nói khàn khàn: "Tay của tôi đang đặt trên người cô em gái mà cậu ta yêu thương nhất."

Cô cảm nhận được lòng bàn tay của anh.

Vị trí mà bàn tay anh bao vây.

Vừa lúc là nơi trái tim cô đang nhảy lên.

Lục Tư Hành vẫn chưa đi: "Ngủ rồi à?"

Lương Dụ Bạch nhẹ giọng, dùng ngữ khí chỉ đủ hai người nghe thấy: "Biết bây giờ tôi đang nghĩ gì không?"

Cô cố ép mình xem nhẹ sự tồn tại của lòng bàn tay anh: "Nghĩ cái gì?"

Anh đáp, như là trả lời câu hỏi của Lục Tư Hành ở bên ngoài: "Ngủ em."

Hơi thở của cô cứng lại.

So với đáp án không thể tưởng tượng của anh, cô càng thấy sợ sắc mặt anh khi nói ra câu này hơn.

Mưa không biết đã tạnh từ lúc nào, ánh trăng cũng từ đám mây nhú đầu ra.

Mặt không cảm xúc, từ trên cao nhìn xuống cô.

Trong lúc chạng vạng, ánh mắt của anh sâu đến nỗi đánh sợ.

Trong nháy mắt cô tin rằng, những gì anh nói là thật.

Cách một tấm cửa, một bên là không khí nóng rực, một bên chỉ có gió lạnh làm bạn.

Lục Tư Hành nghi ngờ: "Tiếng gì thế?"

Tiếng bước chân của anh ấy ngày càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Lương Dụ Bạch cũng không tiến thêm bước nào.

Rốt cuộc vẫn còn có Lục Tư Hành ở đây, tạm thời anh không thể muốn gì làm nấy với cô được.

Chỉ là thăm dò dục vọng mà thôi.

Anh hỏi: "Sao em lại đến đây?"

Lục Tương Tư bình ổn hô hấp: "Tại sao anh hôn em?"

Anh cười: "Em đoán xem?"

Cô ngước mắt, giọng điệu chắc nịch: "Ahh thích em!"

Lương Dụ Bạch rút tay về, giống như vô tình mà cọ qua nụ hoa của cô.

Anh cho rằng cô sẽ sợ hãi.

Giống như lúc trước vậy.

Nhưng cô quá khó đoán, là kính vạn hoa mà anh khó có thể nắm lấy.

Cô nhón chân, đầu lưỡi liếm qua hầu kết của anh.

Trả thù hay là trừng phạt?


Đối với anh mà nói, thì là cả hai.

Lương Dụ Bạch ách giọng: "Lá gan của em cũng lớn quá đấy."

Cô cười: "Bởi vì em biết anh sẽ không dám làm gì em."

Anh nâng cằm cô lên: "Tự tin như vậy?"

Cô có một lý do để tự tin: "Anh trai em đang ở bên ngoài."

Ngón tay đang nắm cằm cô siết chặt lại, cô bị bắt ngẩng đầu, anh đến gần cô, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hô hấp triền miên đan xem, không biết rõ là của ai với ai.

Im lặng mấy giây, anh nói: "Lục Tư Hành ở bên ngoài mà em còn dám đến phòng tôi?"

Cô chớp mắt: "Không được sao?"

Anh nói: "Em không sợ?"

"Sợ cái gì chứ?" Cô cười: "Anh sẽ không mở cửa, cũng sẽ không để anh ấy biết."

Cô xem thường anh.

Khi đối mặt với cô, lí trí của anh hoàn toàn biến mất, càng đừng nói đạo đức hay điểm mấu chốt.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô, môi mỏng khẽ động: "Em sai rồi."

Anh buông tay cô ra, nắm lấy then cửa rồi nhấn xuống một cái.

Rốt cuộc cô cũng bắt đầu hoảng loạn: "Lương Dụ Bạch."

Anh thưởng thức dáng vẻ này của cô.

Lục Tương Tư nói: "Đừng mở cửa, coi như em xin anh."

Lương Dụ Bạch nhìn cô: "Không phải không sợ sao?"

Cô lắc đầu: "Anh trai em..."

Anh hỏi: "Nghĩ tới hậu quả khi vào phòng tôi chưa?"

Do dự một lát, cô nhẹ giọng nói: "Nghĩ tới, nhưng không ngờ nó sẽ là dạng kết quả này."

Lông mi cô rũ xuống, có vẻ cô đơn lại uể oải.

Anh lạnh lùng mở miệng: "Hối hận?"

Nhận thấy thái độ lạnh lẽo của anh, cô vội vàng nói: "Không phải."

Anh hỏi: "Vậy thì là gì?"

"Hết thảy mọi thứ vừa xảy ra giống như em đang si tâm vọng tưởng vậy."

Ngay cả si tâm vọng tưởng cũng không dám có hình ảnh.

Khoảng cách quá gần gũi, giống như là ảo ảnh.

Cô duỗi tay, ở không gian xung quanh anh, mùi thuốc lá nhẹ nhè trên người anh tới gần cô, quấn quít lấy cô.

Anh cúi đầu, thở dốc một cách đầy nóng bỏng ngay sát bên tai cô.

Không phải ảo ảnh.

Cuối cùng cô cũng bắt được anh rồi.

Bắt được một cách chặt chẽ.

Cô si tâm vọng tưởng sao? Làm gì được điên cuồng bằng anh chứ?



Lương Dụ Bạch gọi tên cô: "Lục Tương Tư."

Cô ngửa đầu.

Anh nói: "Đi thôi."

Sau đó cửa cũng mở ra.

Ánh đèn trên hành lang dừng ở lông mi cô, có thể thấy rõ nó đang run rẩy: "Anh không thích em?"

Anh nhíu mày, hiển nhiên là không biết tại sao cô lại có suy nghĩ đó.

"Sao lại đuổi em đi."

"Nếu em còn ở đây." Anh bình tĩnh nói: "Tôi sẽ không dám bảo đảm tiếp theo sẽ không xảy ra chuyện gì."

Cô muốn hỏi sẽ xảy ra chuyện gì, đột nhiên trong đầu nghĩ tới, trên mặt nóng lên, quay đầu đi: "Em về phòng, anh...đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."

Đi chưa được nửa bước.

Tay đã bị anh túm lại, cả người cũng vậy.

Anh đặt một nụ hôn trên trán cô, thở dốc đấy áp lực: "Ngủ ngon."

Cô có chút ngốc: "Chúng ta đang yêu nhau hả?"

Anh lắc đầu.

Cô sững sờ tại chỗ.

Lương Dụ Bạch nhìn chằm chằm cô: "Giữa chúng ta là quan hệ sở hữu."

Cô có chút mờ mịt nhìn anhz

Sau khi về phòng, lấy điện thoại ra.

Phòng không bật đèn, từ màn hình điện thoại phát ra ánh sánh lạnh lẽo.

Quan hệ sở hữu.

Có thể hiểu là quan hệ phụ thuộc, xác định quyền sở hữu.

Cô lăn qua lộn lại tự hỏi về câu nói kia của Lương Dụ Bạch.

Đến lúc sắp ngủ mới tỉnh ngộ.

Cô thuộc về anh.

Không có quan hệ với tình cảm hay đạo đức.

Cô là một bộ phận trong sinh mệnh anh không thể chia lìa.

-

Đêm dài khó ngủ, sinh ra một bộ phận đẹp lạ thường.

Lương Dụ Bạch ngồi trên ban công.

Tay vẫn còn cầm điếu thuốc đang hút dở, sương khói gợi sóng nơi đáy mắt anh.

Cô đến gần khiến anh rốt cuộc giữ lại một con đường sống.

May mắn

Anh được đến sự cam tâm tình nguyện của cô.

Rồi lại bất hạnh...

Anh mất đi sự giãy giụa và tuyệt vọng của cô.

Mặc kệ như thế nào, anh cũng đã có được cô.

Nicotin thấm dấn vào thân thể, đại não như hôn mê, trong bóng đêm, anh chậm chạp đi vào giấc ngủ. Lúc này đây anh mới cảm nhận được ý nghĩa khi được sống.

Anh là thuộc về cô.

Bắt đầu từ giây phút cô xuất hiện trong sinh mệnh của anh.

Anh quỳ rạp trước mặt cô một cách vô điều kiện.

Chỉ vì được xốc váy cô lên.

-

Trắng đêm khó ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lục Tương Tư mở cửa phòng ra

Ở hành lang cách đó không xa, Lục Tư Hành và Lương Dụ Bạch đứng dựa vào lan can, Lục Tư Hành quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt luôn mang theo ý cười dung túng.

Mà Lương Dụ Bạch chỉ nhàn nhạt mà liếc cô một cái.

Lạnh lùng nhạt nhẽo.

Mọi chuyện tối qua giống như chỉ là một cơn mơ.

Cô hoảng thần, đại não trống rỗng.

Vài giây sau, Lục tư Hành xuống lầu.

Chỉ còn mình cô và Lương Dụ Bạch.

Cô đi về phía toilet

Phía sau vang lên tiếng bước chân.

Cô đi vào, trở tay đóng cửa.

Không mất hai giây.

Cửa bị anh mở ra

Anh đứng cạnh cửa, sắc mặt lạnh nhạt nhìn cô cúi đầu đánh răng.

Lục Tương Tư ngậm kem đánh răng, tốc độ nói có hơi chậm: "Anh trai?"

Anh lắc đầu.

Không phải xưng hô này.

Cô cúi đầu xúc miệng.

Lúc ngẩng đầu đã cả kinh.

Trong gương, anh dường như dán vào phía sau cô, lấy tư thế ôm cô từ phía sau.

Anh cúi đầu tới gần cô.

Giống như là dán sát vào tai cô để nói: "Anh trai em ở bên ngoài."

Trong đầu có chút kí ức nhảy ra.

Ngày thi đại học đầu tiên.

Lục Tư Hành lấy nhầm điện thoại, anh không thể không thay mặt anh trai tới đón cô.

Cô lễ phép ngoan ngoãn gọi anh: "Anh trai."

Nhưng anh lại lạnh lùng phủi sạch quan hệ: "Anh trai em ở bên ngoài."

Anh thanh lãnh như ánh trăng trên bầu trời.

Nhưng bây giờ ánh trăng đã rơi xuống nhân gian.

Hơi thở của anh khiến tai cô nóng rần: "Không biết tôi đã từng nói qua là tôi cực ghét cách xưng hô này chưa?"

Cô gật đầu: "Anh nói rồi."

Đôi mắt anh rũ xuống, dừng lại trên sườn cổ cô, cần cổ trắng đến nỗi như quyến rũ anh phải lưu lại một chút gì trên đó.

Cô lại nghiêng đầu, môi như có như không mà cọ qua môi anh.

"Nhưng em thích gọi anh như vậy." Cô nói: "Anh không thể từ chối."

Anh xoa mặt cô: "Em là người duy nhất dám nói như vậy với tôi."

Anh hôn qua môi cô: "Nhưng tôi chỉ mong em gọi như vậy khi chúng ta ở trên giường."



Cô sửng sốt một chút, gương mặt nóng lên quay đầu đi, sau đó ấp úng nói: "Vừa nãy...sao...sao lại dùng ánh mắt đó nhìn em?"

Anh buông tay, dựa vào ven tường.

"Không thích?"

"Em cho rằng tối qua chỉ là một giấc mộng."

Anh cười nhạt.

Cô trừng mắt nhìn anh: "Càng giống mộng hơn."

Cô giải thích: "Sao anh có thể cười ở nơi không phải trong mơ chứ?"



Ánh mắt Lương Dụ Bạch nóng rực nhìn cô, ngữ khí bình tĩnh: "Ở trước mặt em, cho dù là mơ hay hiện thực, chỉ cần em nói, thì tôi sẽ thoả mãn tất cả cho em.

Vẻ mặt của cô có hơi ngốc.

Anh nói: "Chỉ cần em cởi quần áo."

Cô theo bản năng túm chặt lấy quần áo trên người.

Anh lại cười.

Ánh mắt thẳng tắp dừng trên tay cô: "Không phải bây giờ."

Cô bĩu môi, giơ tay muốn mở cửa.

Nhưng lại bị anh giữ chặt.

Cô nhìn anh.

Lương Dụ Bạch: "Tôi chỉ có thể nhìn em như vậy."

Cô có chút khó hiểu.

Anh tiếp lời: "Chỉ có như vậy tôi mới giữ được tỉnh táo."

Cô càng mờ mịt.

Im lặng một lát, cô hỏi: "Vậy bây giờ anh có tỉnh táo không?"

Lương Dụ Bạch nhíu mày: "Còn ổn."

Cô nghi hoặc: "Vậy thế nào sẽ không tỉnh táo?"

Ánh mắt anh dừng trên người cô.

Mắt cô, mũi cô, môi cô.

Cùng với bộ ngực hơi phồng lên.

Chỉ cần cô xuất hiện.

Thanh tỉnh sẽ sụp đổ.

Ánh mắt anh quá trần trụi, cô nhanh chóng lui về sau: "Lương Dụ Bạch."

Nhờ cô gọi nên anh mới lấy lại tinh thần.

Cô tự hỏi trong chốc lát mới ấp a ấp úng nói: "Anh đừng nghĩ...làm gì em."

Anh bình tĩnh mở miệng: "Nghĩ và thực thế là có khác biệt. Tạm thời anh chỉ muốn làm bới em nhưng cũng chưa thật sự làm em."

Anh nói quá trắng trợn.

Cô không nghe nổi nữa.

"Nếu không muốn, như vậy tôi chỉ có thể trả giá bằng hành động."

Anh tới gần cô, chóp mũi hai người chạm nhau.

Cô lui về phía sau, nhưng gót chân đã chạm tường.

Rốt cuộc cô cũng lộ ra vẻ mặt mà anh muốn nhìn thấy, xin tha nói: "...Vậy anh cứ nghĩ...làm gì em...thì cứ nghĩ trong đầu vậy đi."

Anh vừa lòng nhếch môi.

Lại bổ sung thêm: "Tôi chỉ tạm thời nghĩ thôi, chờ sau này tôi sẽ trả bằng hành động."

Không hiểu sao Lục Tương Tư cảm thấy bản thân đã tự đào một cái hố.

Lại nghĩ rằng.

Anh đã sớm giăng bẫy chờ cô rơi vào, hoàn mỹ tới nỗi khiến cô tưởng mình phạm sai lầm.

Cô không đấu lại anh.

Nhưng thua trên người anh thì cô vui vẻ chịu đựng.

2482 words
21/09/2022


Nhấn để mở bình luận

Nghiện Nhẫn - Mộ Chi