ngôn Tình Vân Vu


Ta đứng dưới một bộ phượng bào hoa lệ.

Nha hoàn bên cạnh Thanh Hà mỉm cười nói: “Nương nương, bộ phượng bào này vừa nhìn là biết bệ hạ đặt làm theo số đo của người đó, người mặc vào nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp.”

Trước kia Sở Thác Cương quả thật từng hứa hẹn với ta, chờ hắn ta leo lên vị trí cửu ngũ chí tôn rồi thì sẽ phong ta làm Hoàng hậu.

Bây giờ hắn ta đã là thiên tử cao quý.

Hắn ta thả tin tức ra bên ngoài, ngày mai sẽ tổ chức đại điển phong hậu.

Mấy năm nay hắn ta chính chiến Nam Bắc, bên cạnh chỉ có một người phụ nữ là ta đây.

Có lẽ, vị trí Hoàng hậu này sẽ là của ta.

“Phì —”

Sau lưng truyền đến một tiếng cười nhạo.

Đúng lúc này, con gái của Quốc sư, Trầm Hi Nhiễm mang theo tỳ nữ đến gần.

Ánh mắt nàng ta lướt qua phượng bào, khẽ cười nói: “Vân Vu, không phải cô cho rằng bộ phượng bào này là Thác Cương chuẩn bị cho cô đấy chứ?”

Ta hỏi lại: “Nếu không thì sao?”

Trầm Hi Nhiễm vuốt ve hình thêu bách điểu triều phượng (*) được thêu từ chỉ vàng trên phượng bào, trên mặt đều là vẻ đắc ý: “Thác Cương vẫn chưa nói cho cô biết sao? Đại điển phong hậu được tổ chức cho ta đó.”

(*) Bách điểu triều phượng: Ý nghĩa là muôn loài chim hướng về phượng hoàng.

Ta lắc đầu: “Không thể nào, rõ ràng là hắn đã hứa hẹn với ta…”

Còn chưa dứt lời, sau lưng đã vang lên tiếng thông truyền của thái giám: “Hoàng thượng giá lâm —”

“Bệ hạ, ngài đến đúng lúc lắm ~” Trầm Hi Nhiễm đi ra đón, chu mỏ nói: “Vân Vu vừa mới nói, chỉ có nàng ta mới xứng làm Hoàng hậu của ngài, vậy thần thiếp thì tính là gì đây?”

Sở Thác Cương cầm tay Trầm Hi Nhiễm, khuôn mặt lạnh lùng mang theo chút dịu dàng: “A Nhiễm, Hoàng hậu của trẫm chỉ có thể là nàng thôi.”

“Về phần nàng ta…” Sở Thác Cương chuyển sang nhìn ta, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh băng: “Không xứng.”

Ta không dám tin mà nhìn Sở Thác Cương: “Thác Cương, chàng muốn lập Trầm Hi Nhiễm làm Hoàng hậu ư? Khi đó không phải chàng đã nói, đời này sẽ chỉ có một người phụ nữ là ta hay sao?”

Hắn ta khẽ xùy: “Vân Vu, ngươi ngu xuẩn đến mức buồn cười đấy, trẫm là thiên tử, làm sao có thể chỉ có một người phụ nữ là ngươi?”

“Trẫm đã sớm chán ngươi rồi.”

*

Trong lòng ta đau nhói, nhớ lại chuyện cũ trong ba năm nay. Тгờ‎ um‎ 𝐭гum‎ hu𝘆ề𝗇‎ 𝐭гùm‎ {‎ ТRu‎ 𝘔ТR𝖴𝓨eN.VN‎ }

Sở Thác Cương vốn là một vị Đại tướng quân, hắn ta chinh chiến khắp nơi, trải qua cuộc sống mũi đao liếm máu.

Ta vốn là một cây cỏ chữa thương, cách để tu hành chính là chữa thương cứu người.

Trước kia ta ta vẫn là thực vật, dùng hoa và lá kết ra để cứu người.

Sau khi tu thành hình người, cách thức cứu người biến thành vân thủy chi hoan (*).

(*) Vân thủy chi hoan (云水之欢): trong tiếng Trung là một thành ngữ mang ý nghĩa mô tả mối quan hệ tình cảm nam nữ rất đỗi tự nhiên và hòa hợp, giống như sự kết hợp giữa mây và nước. Thành ngữ này thường được dùng để mô tả tình yêu hoặc mối quan hệ tình cảm đẹp đẽ, tự nhiên và đầy lãng mạn. Nó gợi lên hình ảnh một mối quan hệ tình cảm tràn đầy sự hòa hợp và ngọt ngào, nơi cả hai người đều tìm thấy niềm vui và hạnh phúc bên nhau.

Lần đầu tiên Sở Thác Cương bị thương nặng được ta triệu liệu cho thì đã mang theo ta bên cạnh.

Ban đầu, ta và hắn ta viên phong cũng là để chữa trị vết thương cho hắn ta.

Sau này, hắn ta không bị thương thì cũng sẽ dỗ dành ta hoan hảo với hắn ta: “Vân Vu, ta yêu nàng, nàng cũng thử để bản tướng quân vào lòng đi, được không?”

Hắn ta dạy cho ta cách yêu hắn ta, nhưng hôm nay hắn ta lại nói chán rồi.

Ta không rõ, nếu như thật sự chán rồi thì tối hôm qua vì sao còn mê luyến ta như vậy?

Ta vô thức nhìn chiếc vòng vàng trên cổ tay, đó là chiếc vòng tối hôm qua hắn ta tự tay đeo cho ta khi động tình.

Ánh mắt Trầm Hi Nhiễm mãnh liệt, ngón tay nàng ta cầm một tờ bùa chú, miệng lẩm bẩm.

Bùa chú tự cháy mà không có lửa, vòng tay vàng trên cổ tay ta lập tức hóa thành một ngọn lửa bốc cháy lên.

“Á —”

Ta đau đến mức thét lên thành tiếng, ngã nhào xuống đất.

Trầm Hi Nhiễm lạnh lùng nói: “Bệ hạ, cha ta nói quả nhiên không sai, Vân Vu là yêu tinh! Chỉ có thiêu chết nàng ta thì mới chặn được miệng của mọi người đi xa.”

Cha của Trầm Hi Nhiễm là Quốc sư, biết được không ít tà môn ma đạo.

Thì ra tối hôm qua, chiếc vòng tay mà tối hôm qua Sở Thác Cương tự tay đeo cho ta chính là đến từ tay Quốc sư.

Hắn ta và Trầm Hi Nhiễm đã thông đồng với nhau, muốn ép ta hiện nguyên hình.

Sở Thác Cương đã sớm biết bản thể của ta là một cây cỏ trị thương, hắn ta đã từng nói, không quan tâm đến thân phận của ta.

Bây giờ hắn ta lại ra vẻ kinh ngạc: “Thì ra ngươi đúng là yêu tinh, chẳng trách trẫm bị ngươi làm mờ mắt.”

Hắn ta dứt lời, nói với Trầm Hi Nhiễm: “A Nhiễm, trẫm giao nàng ta cho nàng xử lý.”

Ý cười nơi khóe miệng của Trầm Hi Nhiễm ngày càng sâu: “Nàng ta sợ lửa, vậy thần thiếp sẽ nhốt nàng ta vào hỏa lao, đốt thành tro bụi!”

Sở Thác Cương gật đầu: “Chuẩn!”

*

Ta bị giam vào đại lao.

Cổ tay bị thương vì lửa đốt tự động trị liệu, khôi phục như lúc ban đầu.

Nhưng chỉ cần bị chiếc vòng tay này bao lấy, ta sẽ không sử dụng được tu vi.

Vào lúc trời sáng, nghi thức sắc phong chính thức bắt đầu.

Trầm Hi Nhiễm sai người nhóm lửa ở bốn phía song sắt.

Ta sợ lửa nhất, cuộn người lại trốn trong phòng giam, quần áo bị mồ hôi nóng thấm ướt.

Cửa đại lao bị người ta mở ra từ bên ngoài.

Người tới mặc đồ đen toàn thân, trên mặt đeo nửa chiếc mặt nạ.

Ta nhận ra hắn, hắn là Phó tướng của Sở Thác Cương, Kiêu Mộc Xuyên.

Kiêu Mộc Xuyên đến gần ta, dùng áo choàng đã thấm nước bao bọc lấy ta: “Vân Vu, ta cứu nàng ra ngoài.”

Hắn dứt lời thì ôm ta vào lòng, đi ra khỏi hỏa lao.

Lúc đến gần cửa nhà lao, thế lửa đột nhiên tăng mạnh.

Ta dán mặt vào ngực hắn, sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

Kiêu Mộc Xuyên sợ ta bị thương, ôm ta lùi vào giữa hỏa lao.

Sở Thác Cương dẫn theo Trầm Hi Nhiễm xuất hiện ngoài hỏa lao.

Đại điển phong hậu kết thúc, Trầm Hi Nhiễm mặc bộ phượng bào xinh đẹp đó trên người.

Đôi mắt lạnh lùng của Sở Thác Cương nhìn qua Kiêu Mộc Xuyên: “Mộc Xuyên, ngươi có ý gì đây?”

Kiêu Mộc Xuyên lâm nguy nhưng không sợ: “Bệ hạ, Vân Vu đã cứu ngài nhiều lần như vậy, sao ngài có thể làm thế với nàng ấy?”

“Ngươi đang chỉ trích trẫm ư?” Ánh mắt Sở Thác Cương như bị kim châm, hắn ta kìm nén lửa giận: “Trẫm nể tình ngươi mấy năm nay theo trẫm vào sinh ra tử, cho ngươi thêm một cơ hội, buông nàng ta ra, ra đây nhận phạt!”

“Bệ hạ đối đãi với ân nhân cứu mạng như thế, thật sự làm lòng người rét lạnh. Nếu như bệ hạ khăng khăng muốn thiêu chết Vân Vu, vậy thì thuộc hạ sẽ cùng nàng ấy chịu chết!” Lúc đang nói chuyện, Kiêu Mộc Xuyên đã đặt ta xuống đất, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán ta.

Bản thân hắn cũng đã bị lửa mạnh làm nóng đến mức khó chịu, một nửa chiếc mặt nạ trên mặt càng ngày càng nóng.

Hắn đưa tay cởi mặt nạ, ném xuống đất.

Nửa khuôn mặt của Kiêu Mộc Xuyên khôi ngô tuấn tú vô song, nửa bên còn lại thì có một vết sẹo thật dài.

Vết thương này đã có từ ba năm trước.

Lúc đó, ta nhìn thấy Sở Thác Cương bị thương nặng trước.

Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu ta không nên cứu Sở Thác Cương, ta nên cứu Kiêu Mộc Xuyên.

“Hay cho một câu “Cùng nàng ấy chịu chết”, trẫm thành toàn cho các ngươi!” Sở Thác Cương giận không kiềm được, cất giọng ra lệnh: “Người đâu, thêm than!”

Trầm Hi Nhiễm gọi Sở Thác Cương lại: “Bệ hạ khoan đã, thay vì thêm than thì chi bằng tưới nước vào lửa than, khói mù còn trí mạng hơn cả lửa.”

Sở Thác Cương cười lạnh: “Có lý, vậy thì cứ làm theo lời Hoàng hậu nói đi.”

*

Nước lạnh được tưới vào lửa than, khói mù nổi lên khắp nơi.

Sở Thác Cương và Trầm Hi Nhiễm lùi đến bên ngoài đại lao.

Kiều Mộc Xuyên bảo vệ ta, có làn khói độc chui vào khoang mũi của hắn, sắc mặt hắn từ đỏ chuyển thành xanh.

Ta ôm lấy hắn, khóc không thành tiếng: “Kiêu Mộc Xuyên, sao anh lại ngốc như vậy?”

Kiêu Mộc Xuyên hít thở gian nan, dặn dò lời cuối cùng: “Vân Vu, ta biết nàng lương thiện, nhưng không phải ai cũng đáng để nàng cứu, sau này trước khi cứu người thì phải cảnh giác cao độ.”

“Ta đồng ý với anh sau này không cứu người lung tung nữa, nhưng mà lần này, ta muốn cứu anh.” Ta dứt lời, cúi đầu hôn môi hắn, truyền không khí tươi mới cho hắn.

Toàn thân Kiêu Mộc Xuyên cứng đờ, bên tai đỏ bừng.

Hắn né tránh, luống cuống tay chân mà nói: “Đừng như vậy, ta cứu nàng không phải là muốn hồi báo…”

“Ta không muốn anh chết.” Ta nâng mặt hắn tiếp tục hôn.

Ba năm nay, Kiêu Mộc Xuyên đã chăm sóc ta từng li từng tí.

Ta vốn cho rằng hắn tốt với ta là vì nể mặt Sở Thác Cương.

Bây giờ nghĩ lại, ta mới chậm chạp phát hiện ra, hắn đã lặng lẽ thích ta.

Bên ngoài đại lao, Sở Thác Cương thấy ta hôn Kiêu Mộc Xuyên thì tức giận đến mức đạp ngã chân nến bên cạnh.

Trầm Hi Nhiễm thêm dầu vào lửa: “Bệ hạ, ngài nói xem, liệu Vân Vu có trị thương cho Kiêu Mộc Xuyên giống như trước kia trị cho ngài không?”

Sở Thác Cương siết chặt nắm đấm, tức giận ra lệnh: “Người đâu, tách bọn chúng ra!”

Trầm Hi Nhiễm lấy cây châm lửa từ trong ống tay áo ra: “Bệ hạ khoan đã, đây là lửa dẫn do cha ta chế tạo ra, chỉ cần nhóm lửa thì có thể đốt nàng ta thành tro bụi.”

Sở Thác Cương sai người nhóm lửa cây châm lửa, ném vào trong hỏa lao.

Ngọn lửa này không phải là lửa bình thường.

Là lửa chuyên dùng để đốt cây cỏ thành tinh.

Ta và Kiêu Mộc Xuyên cùng bị ngọn lửa cắn nuốt.

Sở Thác Cương lạnh mắt nhìn ta hóa thành tro tàn: “Vân Vu, bây giờ trẫm đã không cần phải tiếp tục tự mình chinh chiến nữa, ngươi công đức viên mãn, cái chết là nơi quay về của ngươi!”


Nhấn để mở bình luận

ngôn Tình Vân Vu