ngôn Tình Vân Vu


Xuyên qua ngọn lửa hừng hực, ta giống như nhìn thấy dáng vẻ của Sở Thác Cương vào lần đầu tiên bị thương.

Hắn ta máu me đầm đìa bò về phía ta, níu cổ chân ta lại: “Cứu ta với…”

Đây không phải là ảo giác, ta sống lại rồi.

Sống lại vào lần đầu tiên gặp Sở Thác Cương.

Ta đá văng Sở Thác Cương ra, chuyển sang đi vào đám người chết tìm kiếm Kiêu Mộc Xuyên.

Má trái của Kiêu Mộc Xuyên bị kiếm làm tổn thương, vết thương lan ra nửa khuôn mặt.

Ta dùng tay áo lau đi máu trên mặt chàng, hôn vào vết thương của chàng.

Nơi được ta hôn, vết đao đang chậm rãi khép miệng.

Nhưng chàng bị thương quá sâu, muốn trị liệu hoàn toàn vết thương trên mặt chàng, hơn nữa không để lại dấu vết thì cũng chỉ có cùng chàng thân mật như cá với nước.

Như vậy mới có thể đạt được hiệu quả chữa trị tốt nhất.

Ta muốn đưa chàng về sơn động của ta.

Sở Thác Cương thấy ta đỡ Kiêu Mộc Xuyên rời đi, hắn ta như muốn rách cả mí mắt, nôn ra máu nói: “Vân Vu, không được cứu hắn!”

Bước chân của ta sững lại.

Nghe thấy Sở Thác Cương gọi tên ta, ta đã biết hắn ta cũng sống lại rồi.

Ta quay đầu lại nhìn Sở Thác Cương, nhếch miệng nở nụ cười với ý tứ sâu xa.

Ngươi không muốn để ta cứu, ta lại cứ muốn cứu.

Ta đỡ Kiêu Mộc Xuyên tiếp tục đi vào rừng.

Sở Thác Cương tức giận vô cùng, hắn ta bò theo hướng ta rời đi, vết thương trên người toét ra.

Chỗ hắn ta bò qua tràn đầy máu tươi.

Viện binh chạy đến xử lý vết thương cho Sở Thác Cuogw.

Sở Thác Cương chỉ về hướng ta biến mất, quát: “Đi tìm Kiêu Mộc Xuyên về đây, còn có cô gái bên cạnh hắn nữa, đưa hết về trước mặt bản Tướng quân! Nhanh đi!”

Đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy Sở Thác Cương mất khống chế như thế.

Ta đưa Kiêu Mộc Xuyên về sơn động của ta.

Nơi này rất kín đáo, bên ngoài sơn động bị thực vật rậm rạp che chắn, tận cùng của sơn động thông đến vách núi cheo leo.

Kiêu Mộc Xuyên ngâm mình trong nước nóng, ta kiên nhẫn hôn lên từng tấc vết thương của chàng.

Nếu khuôn mặt này của chàng không để lại sẹo, vậy thì sẽ là một khuôn mặt đẹp đến mức nào.

Kiêu Mộc Xuyên tỉnh lại từ cơn hôn mê.

Bên tai chàng ửng đỏ, nói năng lộn xộn: “Cô… cô là ai? Cô đang làm gì vậy?”

Ta ngước mắt lên, dùng ngón tay lau đi máu tươi trên cánh môi, ánh mắt long lanh: “Ta đang giúp chàng trị thương…”

Trái tim Kiêu Mộc Xuyên đập rộn lên, yết hầu nhấp nhô: “Chữa trị vết thương là trị kiểu này sao?”

Nhìn từ phản ứng của chàng thì chàng không sống lại.

Ta mê hoặc nói: “Ừm, chàng xem như là một giấc mơ là được, chờ chàng tỉnh lại thì vết thương sẽ khỏi hẳn.”

Trong sơn động, ánh sáng lay động phun trào, giống như một giấc mộng không chân thật.

*

Sáng sớm hôm sau, khi Kiêu Mộc Xuyên tỉnh lại thì vết thương trên người đã khỏi hẳn.

Vết thương trên mặt chàng không những đã lành lại mà ngay cả sẹo cũng không có.

Chàng soi bóng dưới nước, không dám tin là lại có chuyện thần kỳ như vậy.

Tính toán thời gian thì mặc dù ba năm sau Sở Thác Cương mới đăng cơ, nhưng thời cơ để quyết định tương lai hắn có thể ngồi lên hoàng vị hay không lại vào mấy ngày này.

Ta phải để Kiêu Mộc Xuyên quay về quân doanh, làm xáo trộn kế hoạch của Sở Thác Cương thì mới có thể đủ để thay đổi kết cục kiếp trước của bọn ta.

Cho nên, sau khi ta trị thương cho chàng thì cũng không nói cho chàng biết sự thật. Kiêu Mộc Xuyên nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của ta trong sơn động.

Ta đã biến về làm một cây cỏ trị thương, giấy mình trong vô số cây cỏ dại.

Ánh mắt chàng rơi trên một cây cỏ có lá màu đỏ.

Chàng hái hai chiếc lá, nhai nát rồi bôi lên mặt.

Một lúc sau, trên mặt chàng xuất hiện một vết sẹo thật dài, nhìn không khác gì với vết thương ngày hôm qua.

Ta có phần vui mừng, xem ra chàng vẫn rất thông minh, biết được vết thương trên mặt khỏi hẳn trong một đêm sẽ làm cho người ta nghi ngờ.

Cho nên chàng dùng thảo dược ngụy trang ra vẻ vết thương vẫn chưa lành.

Loại thảo dược này chỉ cần dùng nước rửa đi thì vết thương sẽ biến mất.

Sau khi Kiêu Mộc Xuyên đi, ta cũng rời khỏi sơn động.

Còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ ta.

Hiện tại, Sở Thác Cương đang nằm trên giường bệnh nổi tính khí.

Lần này hắn ta bị thương ở bắp chân, trên thanh kiếm đâm vào bắp chân hắn ta đã bị dính độc.

Quân y đề nghị: “Tướng quân, độc tố sắp lan đến đầu gối rồi, đề nghị ngài khi cần quyết đoán thì hãy quyết đoán, cắt chân thôi.”

Sắc mặt Sở Thác Cương lộ ra sát khí khát máu: “Bản Tướng quân hành quân đánh trận, làm sao có thể cắt bỏ chân được? Đi tìm thuốc giải, nếu như không tìm được, bản Tướng quân sẽ giết hết đám các nguoi!”

Quân y lau mồ hôi, đáp lời lui ra: “Vâng vâng vâng, thuộc hạ đi tìm thuốc giải ngay.”

Lúc quân y lui ra ngoài thì bắt gặp Kiêu Mộc Xuyên đi tới.

Sở Thác Cương nhìn thấy Kiêu Mộc Xuyên, giọng nói rét lạnh: “Mộc Xuyên, Vân Vu đâu?”

Ánh mắt Kiêu Mộc Xuyên sâu thêm, đoán được Vân Vu mà Sở Thác Cương nói là ta.

Chàng lắc đầu: “Vân Vu là ai? Thuộc hạ chưa từng nhìn thấy.”

Sở Thác Cương tiện tay ném một chiếc chén về phía Kiêu Mộc Xuyên, đáng tiếc là đã ném lệch, rơi xuống đất.

“Đừng giả vờ, hôm qua bản Tướng quân tận mắt trông thấy nàng ta đỡ ngươi đi, làm sao ngươi có thể chưa từng nhìn thấy nàng ta chứ?”

“Nàng ta có trị thương cho ngươi không? Nàng ta trị thương cho ngươi như thế nào?”

“Có phải nàng ta lấy thân báo đáp không?”

“Sao vết thương trên mặt ngươi vẫn chưa lành?”

Kiêu Mộc Xuyên cắn chặt răng: “Thuộc hạ không biết Tướng quân đang nói gì.”

Sở Thác Cương cất giọng ra lệnh: “Người đâu, kéo Kiêu Phó tướng xuống, xử lý bằng quân pháp!”

Sở Thác Cương sai người trói Kiêu Mộc Xuyên vào cọc gỗ, phạt đánh ba trăm roi, dùng việc này để ép ta hiện thân.

*

Đám quân tốt nhỏ giọng bàn luận: “Rốt cuộc Kiêu Phó tướng đã phạm phải lỗi gì mà Sở Tướng quân lại phải trừng phạt ngài ấy như vậy?”

“Hôm qua trên chiến trường Kiêu Phó tướng đã giúp Sở Tướng quân đỡ một kiếm, bị thương rất nặng, khuôn mặt tuấn tú đó của ngài ấy cũng để lại sẹo rồi, Sở Tướng quân lại lấy oán báo ân.”

“Sở Tướng quân tại sao có thể không phân biệt tốt xấu mà xử phạt Kiêu Phó tướng chứ?”

“Đau lòng quá, khiến người ta lạnh lòng quá!”



Lúc đánh đến roi thứ năm mươi, ta mang theo Thái tử Tiêu Vũ Uyên đuổi tới quân doanh.

Tiêu Vũ Uyên cất giọng nói: “Dừng tay!”

Các tướng sĩ nghe nói người đến là Thái tử điện hạ thì đều quỳ xuống hành lễ: “Bái kiến Thái tử điện hạ.”

“Miễn lễ.” Thái tử xoay người dặn dò ta: “A Vu, ngươi đi cởi trói cho hắn.”

“Vâng.” Ta tiến lên cởi trói cho Kiêu Mộc Xuyên.

Lúc này ta là tiểu tùy tùng bên cạnh Thái tử.

Kiêu Mộc Xuyên nhận ra ta, nhưng nhìn thấy ta ăn mặc nam trang thì vẫn sửng sốt.

Sở Thác Cương nghe tin, gọi người đỡ hắn ta đi ra khỏi doanh trướng.

“Bái kiến Thái tử điện hạ.” Lúc hành lễ với Thái tử, ánh mắt hắn ta khóa chặt trên người ta.

Thái tử chất vấn: “Sở Tướng quân, Cô nghe nói hôm qua trên chiến trường Kiêu Phó tướng đã chặn kiếm giúp ngươi, ngươi không khen thưởng hắn thì thôi đi, sao còn lấy oán báo ơn?”

Sở Thác Cương thu lại ánh mắt, đáp: “Bẩm điện hạ, mạt tướng nghi ngờ Kiêu Phó tướng và quân địch lén lút qua lại nên mới dẫn đến việc quân ta liên tục bại lui.”

Kiêu Mộc Xuyên không dám tin mà nhìn Sở Thác Cương: “Tướng quân, ngài ngậm máu phun người, thuộc hạ trung thành tuyệt đối, sao lại qua lại với quân địch?”

Sở Thác Cương nói dối mà mặt không đỏ tim không đập: “Có lén lút qua lại với quân địch hay không thì trong lòng ngươi tự biết.”

Các tướng sĩ căm phẫn sục sôi: “Gì cơ? Kiêu Phó tướng qua lại với quân địch ư?”

“Gần đây chúng ta liên tục bị đánh bại, nếu như nói không có gian tế của quân địch thì ta không tin.”

“Nếu như Kiêu Phó tướng thật sự qua lại với quân địch, vậy thì đừng nói là phạt roi, cho dù giết hắn cũng không đủ.”



Sở Thác Cương nói dăm ba câu đã thay đổi chiều gió.

Kiêu Mộc Xuyên ngậm đắng nuốt cay, chàng nói với Thái tử: “Điện hạ, thuộc hạ bị oan, xin điện hạ tra rõ, trả lại công bằng cho thuộc hạ.”

Thái tử gật đầu: “Cô đương nhiên sẽ tra rõ, có điều trước khi tra rõ ràng, Sở Tướng quân vẫn nên đừng tự mình tra tấn, lỡ như đổ oan cho người tốt thì chẳng phải làm lòng quân rét lạnh à?”

“Vâng.” Sở Thác Cương nhìn về phía ta, đáy mắt đều là sự lạnh lẽo âm u: “Điện hạ, vị này là?”

Thái tử đáp: “Ngươi nói A Vu à, hắn là du y giang hồ, trên đường Cô đến quân doanh đã bị quân địch mai phục, là A Vu đã cứu Cô.”

Ánh mắt Sở Thác Cương mang theo sự ngờ vực, hắn ta không vạch trần ta ngay tại chỗ mà là xin chỉ thị: “Mạt tướng bị thương nặng, còn xin Thái tử điện hạ ra lệnh cho hắn trị thương cho mạt tướng.”

Thái tử gật đầu: “Chuẩn.”

*

Trong quân doanh, Sở Thác Cương không kịp chờ đợi mà đẩy ta ngã lên giường.

“Vân Vu, trị thương cho bản Tướng quân.”

“Ngươi không để Kiêu Mộc Xuyên chạm vào ngươi chứ? Nếu như hắn từng chạm vào ngươi, bản Tướng quân nhất định sẽ chém hắn thành ngàn mảnh!”

Hắn ta vội vã đè lên, ta đá vào chỗ bị thương trên chân hắn ta, hô lớn: “Người đâu, cứu mạng!”

Sở Thác Cương bịt miệng ta lại, nhỏ giọng uy hiếp: “Không được kêu, không phải kiếp trước ngơi đã trị thương cho bản Tướng quân hơn một trăm lần sao? Tiếp tục trị thương cho bản Tướng quân giống như kiếp trước đi.”

Thái tử mang theo người chạy đến doanh trướng, nhìn thấy Sở Thác Cương đè trên người ta muốn làm điều sai trái, tức giận nói: “Sở Tướng quân, A Vu là đàn ông, ngươi đang làm gì vậy?”

Sở Thác Cương buông ta ra, quay đầu lại nói với Thái tử: “Điện hạ, ai nói A Vu là đàn ông? Nàng ta là phụ nữ, hơn nữa còn là người phụ nữ của mạt tướng.”

Thái tử hơi ngạc nhiên: “A Vu, ngươi là phụ nữ ư? Ngươi quen Sở Tướng quân à?”

Ta dậy khỏi giường, không hoảng không loạn nói: “Bẩm điện hạ, ta là đàn ông hàng thật giá thật, hôm nay là lần đầu tiên gặp Sở Tướng quân, ta không quen hắn.”

Sở Thác Cương áp chế lửa giận: “A Vu, ngươi nói dối cũng phải có chừng mực, lừa gạt Thái tử là tội chết.”

Ta đến gần Sở Thác Cương, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Sở Tướng quân, ta thấy là ngươi thèm phụ nữ đến điên rồi nhỉ? Ngươi chắc chắn ta là phụ nữ như thế, vậy chi bằng ngươi sờ xem, rốt cuộc ta là đàn ông hay là phụ nữ?”

Sở Thác Cương vô thức vươn tay sờ một cái, cả người như hóa đá.

Hắn ta kinh ngạc quá mức, đôi mắt sâu hiện màu đỏ hồng: “Ngươi ngươi ngươi, sao ngươi lại trở thành đàn ông?”

Ta xích lại gần tai hắn ta, đè thấp giọng nói: “Ngạc nhiên không? Bây giờ còn muốn ta giúp ngươi trị thương không?”

Sở Thác Cương cực kỳ tức giận, giọng nói run lên: “Vân Vu, bản Tướng quân từng nghĩ tới mười ngàn cách thức bắt đầu lại lần nữa với ngươi, tuyệt đối không ngờ rằng, kiếp này ngươi lại trở thành đàn ông.”

Ta đẩy Sở Thác Cương ra, xoay người nói với Thái tử: “Điện hạ, ta là người mà ngài mang tới, vừa rồi hắn suýt nữa đã dùng sức mạnh với ta, nếu không có lời giải thích thì thật sự là đánh vào mặt ngài.”

“Sở Tướng quân, ngươi làm Cô thất vọng quá, tình thế cực kỳ nghiêm trọng đang ở trước mặt, ngươi lại nghĩ tới chuyện nam nữ.”

Thái tử nói đến đây thì lời nói xoay chuyển: “Quân quyền nằm trong tay ngươi, Cô thật sự không yên tâm. Cô thu hồi binh phù trước, chờ ngươi tỉnh táo lại, Cô sẽ suy xét xem có cần trọng dụng ngươi không.”

Ánh mắt Sở Thác Cương lạnh đi, hắn ta khẩn cầu: “Điện hạ, thu hồi binh phù vào lúc này sẽ chỉ làm lòng quân dao động, xin điện hạ nghĩ lại.”

Thái tử nói bằng giọng điệu không cho phép nghi ngờ: “Tâm ý của Cô đã quyết, làm sao, ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của Cô ư?”

“Mạt tướng không dám.” Sở Thác Cương vô cùng không muốn, giao binh phù ra.

Thái tử cầm binh phù bước ra khỏi doanh trướng.

Sở Thác Cương lạnh mắt nhìn ta, oán hận cắn răng: “Tốt lắm, Vân Vu, ngươi thật sự khiến bản Tướng quân lau mắt mà nhìn, vậy thì chờ xem, bản Tướng quân chắc chắn sẽ khiến người khóc cầu xin tha thứ!”

Ta lạnh nhạt như thường nói: “Yên tâm, lần này người cầu xin tha thứ chỉ có thể là ngươi thôi!”

Ta xoay người rời đi, sau lưng, Sở Thác Cương siết nắm đấm vang tiếng răng rắc.


Nhấn để mở bình luận

ngôn Tình Vân Vu