Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa



Editor: Khả Kỳ
Nạp Uyển Hề sao?
Bùi Lạc Bạch tâm niệm vừa động, ánh mắt trở nên nóng rực lên.
Giang Lâm Nguyệt nhìn vào ánh mắt đó, sát khí lạnh lẽo từ đáy mắt nàng ta tràn ra, nàng ta nhất định phải loại trừ cái tai hoạ Uyển Hề này.
Một lát sau, Bùi Lạc Bạch lên tiếng nói: "Được."
Đáy mắt Giang Lâm Nguyệt bắn ra hàn khí bốn phía, nụ cười trên mặt càng hiện ra dịu dàng:
"Hiển ca ca, chàng không phải đã đáp ứng ta đem Khiêm ca nhi chuyển đến tiền viện, làm sao lại cũng không thấy động tĩnh vậy?"
Khiêm ca nhi đối với nàng ta càng ngày càng xa lánh, nếu như chờ đợi thêm nữa, chỉ sợ là hắn thật sẽ muốn nhận tặc làm mẹ, triệt để ném người mẹ đẻ là nàng ta ra sau đầu.
"Nguyệt nhi, nàng chờ thêm một chút, chuyện này tổ mẫu đã đáp ứng, chỉ là vừa qua năm mới, tiền bạc Hầu phủ tương đối thiếu thốn, chờ vừa có bạc, ta lập tức đem Khiêm ca nhi chuyển đến tiền viện, tìm cách để mẹ con hai người đoàn tụ."
Bùi Lạc Bạch nói lời thề non hẹn biển mỗi ngày.

Chỉ là Giang Lâm Nguyệt đã không còn tin hắn.

Đường đường Hầu phủ như thế nào lại thiếu bạc? Nhất định là hắn đã đem bạc đều dùng trên người tiểu yêu tinh Uyển Hề kia rồi.
"Được, ta chờ tin tức tốt của Hiển ca ca."
Giang Lâm Nguyệt rủ xuống mi mắt, che khuất cười lạnh nơi đáy mắt, đợi đến lúc hắn triệt để đem mẹ con bọn họ ném ra sau đầu sao? Nàng ta cũng không ngu ngốc giống như Cố Nam Chi, dễ bị lừa gạt như vậy.

Hai người ôm một hồi, nàng ta lưu luyến không rời, đưa mắt nhìn Bùi Lạc Bạch rời đi.
Ngày thứ hai, sau khi dùng xong điểm tâm, Cố Nam Chi mang theo Khiêm ca nhi đi thỉnh an lão phu nhân.

Nàng cho người thông báo Bùi Lạc Bạch một tiếng, chuyện dạy vỡ lòng cho Khiêm ca nhi cũng nên sắp xếp rồi.
Việc quan hệ đến tiền đồ của Khiêm ca nhi, Bùi Lạc Bạch rất sớm đã đến.
Tùng Thọ Đường vẫn chưa có tu sửa xong, lão phu nhân còn ở tại Hạc Bạch Viện, thấy Khiêm ca ca tới, con ngươi bà ta co rụt lại, ho nhẹ vài tiếng.
"Tôn nhi thỉnh an Tằng tổ mẫu, tổ mẫu, còn có phụ thân."
Vừa qua tết, Khiêm ca nhi đã sáu tuổi, hắn mặc một bộ gấm vóc màu xanh ngọc, quy củ hành lễ cho lão phu nhân bọn họ.

Khuôn mặt nhỏ của hắn tròn vo, cái má phúng phính đỏ như trái táo.
Cho dù ai cũng không thể nói, Cố Nam Chi nuôi không tốt.
Trên mặt Lão phu nhân cười đến từ ái:
"Ca nhi thật ngoan."
Lại không kịp chờ đợi hướng Lỗ ma ma vẫy vẫy tay:
"Mang ca nhi xuống dưới dùng chút điểm tâm đi."
Lỗ ma ma lĩnh mệnh đem Khiêm ca nhi mang theo xuống dưới.

Thấy lão phu nhân kiêng kỵ Khiêm ca nhi như thế, không còn thân cận cùng sủng ái như kiếp trước, Cố Nam Chi dùng khăn đặt ở khóe miệng che đi ý cười trên mặt.

Nàng lúc này mới nói đến chính sự:
"Thế tử ý muốn để Khiêm ca nhi về sau đi con đường khoa cử, không biết tổ mẫu và mẫu thân có ý gì không?"
Đối với chuyện này hai người ngược lại là ý kiến thống nhất, trăm miệng một lời:
"Lạc Bạch nói đúng, vô luận như thế nào cũng phải để Khiêm ca nhi đi con đường quan văn, không thể để cho hắn lại đi con đường của Hầu gia năm xưa."
Cố Nam Chi lại nói tiếp:
"Khiêm ca nhi đến tuổi này cũng nên học vỡ lòng, ý của ta là mời danh sư tới nhà, tránh khỏi đi đi ra bên ngoài Khiêm ca nhi không thích ứng."
Nàng cân nhắc chu đáo, ngay cả lão phu nhân và Triệu thị cũng nói không nên được cái gì khác.
Bùi Lạc Bạch có chút lo lắng:
"Chỉ sợ danh sư người này là không dễ mời."
Cố Nam Chi chậm rãi nói tiếp:
"Cái này thế tử không cần lo lắng, phụ thân và Chu tiên sinh chính là bạn tri kỉ, nếu như mời ông ấy đến dạy vỡ lòng cho Khiêm ca nhi, xem ra cũng không phải việc khó gì."
Lão phu nhân bị nàng nói hết hồn:
"Con nói Chu tiên sinh chính là đại nho nổi danh Chu Lệnh Hằng?"
Lập tức Bùi Lạc Bạch và Triệu thị tất cả đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn nàng, Cố Nam Chi vuốt cằm nói:
"Chính là Chu đại nho."
Nếu như có một danh sư đến dạy bảo, con đường cầu học về sau cũng có thể trôi chảy một chút.

Ở kiếp trước, nàng đã mời đến Chu đại nho dạy vỡ lòng cho Khiêm ca nhi, đây là bao nhiêu người cầu cũng không cầu được, lại để cho Khiêm ca nhi bùn nhão không dính lên tường có được.
Bình thường nhìn thấy còn nhu thuận, vừa đến thời điểm học tập tính xấu liền bộc lộ ra.

Ngược lại là có một bộ tâm can Thất Khiếu Linh Lung, chỉ là không dùng ở hướng chính đạo, quen với đầu cơ trục lợi.

Do nàng thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm, một khắc cũng không dám thư giãn, mới cứng rắn để hắn đi qua.
Nghe Cố Nam Chi nói muốn mời Chu đại nho đến dạy vỡ lòng cho Khiêm ca nhi xong, lão phu nhân, Triệu thị, còn có Bùi Lạc Bạch miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
"Chi Chi, thật sự là vất vả cho con rồi."
Lão phu nhân thân thiết cầm tay của nàng, Bùi Lạc Bạch cũng dùng cặp mắt ẩn tình kia nhìn nàng, buồn nôn đến mức sắp đem bữa cơm đêm qua đều phun ra hết.
"Đã nhận Khiêm ca nhi làm con thừa tự trên danh nghĩa của ta, thì chính là thân sinh tử của ta, đây đều là ta nên làm."
Nàng lặng lẽ không tiếng động rút tay mình về.

Nàng mời Chu đại nho đến, cũng không phải vì Khiêm ca nhi.
"Chỉ có một việc, Khiêm ca nhi còn nhỏ, tâm tính không vững, cũng nên mời đến cho hắn một thư đồng phù hợp mới phải."
Chuyện này liền lão phu nhân và Bùi Lạc Bạch cũng không nghĩ tới, nàng suy nghĩ thực sự quá chu đáo.
Bùi Lạc Bạch đối với nàng càng thêm hài lòng, ngay tiếp theo ánh mắt đều ôn hòa rất nhiều:
"Nàng đã có nhân tuyển thích hợp chưa?"
Cố Nam Chi nghĩ nghĩ, Sau đó nhìn Triệu thị một chút:
"Ta thật ra lại nghĩ đến một nhân tuyển thích hợp, chỉ là còn phải chờ mẫu thân gật đầu.

Thân phận này của Khiêm ca nhi, tuổi nhỏ sợ là kéo không được hắn, nếu như tìm từ bên ngoài, không hiểu rõ gốc rễ thì cũng không dám dùng.

Ta suy đi nghĩ lại cảm thấy Tam thiếu gia thì rất tốt, vẫn còn phải xem ý kiến mẫu thân."
Bùi Lạc Bạch ngược lại là không có suy nghĩ nhiều, tóm lại tam đệ cũng nhàn rỗi:
"Vậy cứ để tam đệ làm thư đồng cho Khiêm ca nhi đi! Hắn nếu có thể học thêm một chút, cũng là tạo hóa của hắn."
Bùi Lạc Bạch đều đã mở miệng, Triệu thị thì lại không tình nguyện, cũng chỉ có thể gật đầu.
Chuyện để Bùi Chiếu Giang làm thư đồng cho Khiêm ca nhi, cứ như vậy đã được định ra.
Cố Nam Chi mới trở lại Lãm Nguyệt Các, liền nghe Hạ Linh nói hắn đến.
"Mời Tam thiếu gia tiến đến."
Nàng để Thu Từ đem Khiêm ca nhi dẫn đi.
"Bái kiến tẩu tẩu."
Mấy ngày không gặp, vóc người thiếu niên lại cao thêm không ít.

Hắn mặc một bộ thanh sam màu trắng, cung cung kính kính hành lễ với nàng, tiếng nói có chút nghẹn ngào, nhìn vào mắt của nàng đuôi mắt tăng thêm một tầng đỏ tươi sáng:
"Đa tạ tẩu tẩu vì ta suy tính, vì ta trải đường, về sau ta chắc chắn cố gắng......" Bảo hộ tẩu tẩu.


Nhấn để mở bình luận

Ngược Sủng Thiếp! Gả Giang Thần! Con Dâu Trưởng Hầu Phủ Trọng Sinh Muốn Ở Góa