Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời


Ngoài trời nhuốm màu đêm tối.

Tô Triết Viễn uống một chút rượu. Phòng khách bật đèn sáng trưng, nhưng đáy mắt hắn thì mang màu u tối.

Giang Chân Mạn đi đến ngồi cạnh hắn. Bà nhìn con trai, rồi hỏi: “Con chưa nói cho Diệp Chấn Nam biết đã tìm thấy Diệp Tư Duệ sao?” Tô Triết Viễn lắc đầu đáp: “Vẫn chưa.”

Giang Chân Mạn nhìn lên tầng trên, rất không hài lòng phàn nàn: “Con bé đó ăn không chịu ăn gì, cứ ngồi im trong phòng, giúp việc mang đồ lên còn đuổi đi.” Bà thở dài rồi nói tiếp: “Trước sau gì rồi Diệp Chấn Nam cũng sẽ biết mà đưa nó về thôi.”

“Mẹ”, hắn bỗng đổi giọng, “Con muốn tổ chức hôn lễ ngay lập tức.”

Giang Chân Mạn kinh ngạc nói: “Trước đó phải tổ chức lễ đính hôn đã chứ!”

“Nhưng con chờ không được nữa.”

Hắn siết chặt cốc rượu, tưởng như có thể làm vỡ vụn thủy tinh.

Khi chiều, hắn chỉ là vô tình đi qua, nhưng lại nhìn thấy cô trên phố. Dù cô có đội mũ quàng khăn, hắn vẫn nhận ra cô.

Khi thấy cô tỏ tình, nói yêu với người khác, hắn đã không chịu nổi.

Vì sao vậy chứ? Tại sao cô không yêu hắn? Tại sao lại là một người khác mà lại không phải là hắn?

Hắn tưởng như mình có thể ngay lập tức xuống xe, đến chỗ cô, kéo cô về bên hắn, nhốt cô mãi mãi trong chiếc lồng son.

Hắn đã nhẫn nhịn.

Giang Chân Mạn chỉ biết thở dài và đáp: “Mẹ biết rồi. Nhưng hôn sự là chuyện trọng đại cả đời, nên chuẩn bị và xem xét kỹ lại mọi thứ trước đã.” Hắn không nói gì, đứng dậy đi lên phòng.

Diệp Tư Duệ ngồi thu mình trên giường. Căn phòng tối tăm bỗng bị ánh sáng hắt vào. Cửa mở.

Tô Triết Viễn vừa đi vào,ngay lập tức một chiếc gối ném vào mặt hắn.

“Thả tôi ra!”, Diệp Tư Duệ quát.

Hắn vẫn ngó lơ yêu cầu của cô, đi đến bàn, thấy bát cháo vẫn còn nguyên, liền hỏi cô: “Em không ăn chút gì sao? Sẽ đói đấy.” Rồi hắn cầm lấy bát cháo, múc một thìa đưa ra trước miệng Diệp Tư Duệ, nói: “Nào, mau ăn đi.”

Cô không nhìn hắn, dùng lực hất cả thìa cháo và bát cháo trên tay hắn. Rồi trong lúc hắn chưa kịp phản ứng, cô liền chạy ra ngoài, nhưng chưa đi đến cửa thì liền bị hắn túm tóc kéo lại, ném lên giường. Hắn nhảy lên giường, đè lên người cô, một tay giữ lấy hai tay của cô, tay còn lại giáng cho cô một cái tát.

Diệp Tư Duệ nhìn hắn chằm chằm. Hắn bóp lấy cằm cô, nói: “Tôi cũng có giới hạn của tôi mà thôi. Nếu em không ngoan, tôi sẽ làm em đau đấy.”

Cô nghiến răng, đạp mạnh vào hắn một cái. Hắn ăn phải một cú đau đớn, liền tức giận tát cô thêm một cái. Cô cảm nhận bên mặt mình đau rát, nước mắt ứa ra.

“Sao em không chịu nghe lời vậy?” Hắn siết chặt lấy cổ tay cô, bàn tay còn lại kéo mạnh cổ áo của cô xuống, để lộ ra bờ vai mảnh khảnh và cái cổ trắng ngần. Hắn vùi mặt vào cổ cô, đôi môi di chuyển hôn lên da thịt cô.

Diệp Tư Duệ rướn người, cố sức vẫy vùng ra khỏi tay hắn, vừa khóc vừa hét mắng: “Đồ điên! Đồ thần kinh! Thả tôi ra! Anh là đồ khốn nạn! Đồ cặn bã! Thứ kinh tởm rác rưởi! Thả tôi ra đi!” Tô Triết Viễn vẫn không ngừng lại, ngược lại càng thô bạo xé áo cô ra.

Đúng lúc, có tiếng người gõ cửa. Hắn dừng lại, ngẩng đầu hỏi lớn: “Ai?”

“Cậu chủ”, người giúp việc lên tiếng, “Có giám đốc Trương gọi điện muốn gặp cậu bàn về chuyện làm ăn.”

Hắn nhìn Diệp Tư Duệ thút thít dưới thân mình như một con thỏ, bỏ cô ra rồi đứng dậy chỉnh trang lại quần áo rồi đi ra khỏi phòng, dặn người giúp việc: “Lấy bộ đồ khác cho em ấy rồi dọn dẹp phòng đi. Khóa cửa lại. Không phải tôi nói thì không được phép mở cửa phòng ra.”

“Vâng.”

Người giúp việc nhìn hắn rời đi rồi lại nhìn vào căn phòng tối. Diệp Tư Duệ vơ chăn quấn lấy người mình, ngồi trong một góc giường, cả người run rẩy kịch liệt, trên mặt ướt đẫm mồ hôi với nước mắt. Cô cúi mặt lên đầu gối, bật khóc.

Sáng hôm sau, Bạch Thanh Nghị vẫn tới trường, nhưng anh không thể tập trung nổi vào bài giảng, đến nỗi bị giảng viên nhắc nhở. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầy anh như vậy nên thầy cũng bỏ qua.

Sau giờ giải lao, giảng viên nói có người muốn đến gặp anh, đang đợi ở phòng hiệu trưởng. Anh hỏi lại đó là ai, giảng viên chỉ lắc đầu không biết.

Anh cũng không quen biết ai nhiều lắm, mà người anh quen nếu muốn gặp anh cũng sẽ không kéo lên đến hiệu trưởng đâu, như vậy phiền phức quá.

Thầy dẫn anh đến phòng hiệu trưởng. Cửa mở ra. Hiệu trưởng đang ngồi uống nước nói chuyện với một người đàn ông trẻ mặc bộ comple đen, đôi giày da bóng loáng, mái tóc hắn cũng được vuốt keo chải chuốt gọn gàng, gương mặt góc cạnh lịch lãm.

“Thưa thầy.” Anh cúi chào hiệu trưởng.

Hiệu trưởng mỉm cười nói: “Em tới rồi sao? Mau tới đây đi, giám đốc Tô của tập đoàn Giang Viễn muốn gặp em.”

Bạch Thanh Nghị còn đang khó hiểu thì người đàn ông kia liền lên tiếng: “Thưa thầy, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu ấy được không?” Thầy hiệu trưởng vui vẻ nói được, rồi rời đi, để lại căn phòng cho hai người. Người đàn ông kia nhìn Bạch Thanh Nghị, đưa tay về phía ghế đối diện mình, mỉm cười nói: “Cậu ngồi đi.”


Nhấn để mở bình luận

Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời