Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi


"Con trai của tôi không thể nào đã chết được, tôi nói cho các anh biết, nhất định là các anh đã nhầm lẫn rồi, người kia sao có thể là con trai tôi được!"

Một người phụ nữ trung niên ầm ĩ khóc thút thít trong Cục cảnh sát, tuy nhiên, cho dù có không muốn thừa nhận đến mấy đi nữa, thì từ video giám sát, giấy chứng nhận so sánh DNA, đều không thể lừa được người, người đã chết kia, chính là Hồ Phong.

Người phụ nữ trung niên khóc đến nỗi mặt mũi tái nhợt, không còn dáng vẻ phu nhân nhà giàu ngày thường nữa, bà ta bị cha Hồ đỡ ra ngoài, lại liếc mắt một cái đã thấy được Diệp Vi Vi đầy người máu tươi đang ôm mèo đen ngơ ngác ngồi ở một bên kia, nháy mắt, bà ta nghĩ tới thứ video giám sát quay chụp được:

"Con đàn bà đê tiện này, sao con trai tao không đâm chết mày mà lại tự chết thảm như vậy hả, tao nói cho mày biết, tao sẽ không bỏ qua cho mày, nhất định là mày giết con tao! Mày trả con cho tao!"

Chửi bậy, người phụ nữ trung niên xông lên, nắm lấy tóc của Diệp Vi Vi muốn giật, Diệp Vi Vi vẫn luôn không có động tĩnh gì rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, cả con mắt đều đỏ bừng:

"Vậy ai sẽ trả Tiểu Hắc cho tôi!"

Trong lòng Diệp Vi Vi vẫn luôn rất đau rất đau, đau đến nỗi cô căn bản không thèm để ý chính mình hiện đang ở nơi nào, không thèm để ý chính mình đã trải qua cái gì, bảo cô ích kỷ cũng được, so với một kẻ muốn giết chính mình, còn đâm chết Tiểu Hắc tàn nhẫn như vậy, thứ cô càng để ý, là mèo đen mà cô đã coi là người thân của mình kia.

"Một con súc sinh, cho dù con trai tao có giết hàng trăm hàng nghìn con súc sinh cũng chả có vấn đề gì cả, mạng của con tao, chính là bị con tiện nhân như mày và con súc sinh đáng chết này làm mất!"

Tức giận mắng mỏ, người phụ nữ trung niên lại đột nhiên đoạt lấy thi thể của mèo đen từ trong lòng của Diệp Vi Vi, sau đó, như là phát điên, rồi chạy đến bên cửa sổ, trực tiếp ném xác chết tan nát kia của mèo đen kia xuống dưới lầu, ngựa xe như nước, chỉ trong nháy mắt, đã không thể tìm được chút dấu vết nào của thi thể mèo đen nữa, lúc này đây, là thật sự thi cốt vô tồn, lúc này, hy vọng mờ mịt không thực tế dưới đáy lòng Diệp Vi Vi kia, cái hy vọng mà Phong Sở Mạc có lẽ sẽ lại xuất hiện một lần, cái hy vọng Tiểu Hắc lại được cứu sống một lần nữa ấy, hoàn toàn tan biến.

"Súc sinh mà thôi!"

Trong mắt người phụ nữ trung niên là vẻ chua ngoa ác độc, sau khi nhìn thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Diệp Vi Vi, bà ta lại một lần nữa xông lên tát Diệp Vi Vi một cái:

"Mày cũng giống như con súc sinh kia, đều nên chết không có chỗ chôn!"

"Bà Hồ, chúng tôi có thể kiện bà tội đe dọa."

Có cảnh sát vì biểu hiện của bà ta, vốn đều tỏ vẻ lý giải vì nỗi đau mất con của bà ta, nhưng giờ cũng cảm thấy có chút nhìn không vừa mắt, đáy lòng không nhịn được mà nghĩ, khó trách Hồ Phong sẽ là người như thế, vì gã ta có một bà mẹ như vậy.

Phong Sở Mạc vừa mới cảm nhận được hơi thở quen thuộc trong Cục cảnh sát, nhịn không được đi tìm kiếm, lại không nghĩ đến, chỉ là một lát như vậy, mà Diệp Vi Vi đã bị người khác làm khó dễ.

"Bốp!"

Diệp Vi Vi không chút yếu thế, cũng tát cho bà Hồ một cái:

"Từ đầu đến cuối, tôi đều không quen biết con trai bà!"

"Mày dám đánh tao, tiện nhân, tao đánh chết mày!"

Bà Hồ thét chói tai, năm ngón tay hung hăng chộp về phía mặt của Diệp Vi Vi.

Hai người phụ nữ đã đánh nhau ngay trong Cục cảnh sát.

Cảnh sát nam cảnh sát nữ, đồng loạt ra trận, chỉ là, có thể là trong lòng hai người phụ nữ đều có quá nhiều hận ý đau xót muốn phát ra, nên đã phát huy ra chiến lực vượt xa người bình thường, trong lúc nhất thời, thế nhưng không ai có thể tách hai người ra, chỉ cần đến gần, tất cả đều bị cào rách mặt, giật đứt tóc, hoặc là đạp đau thân.

Tiếng thét chói tai vang lên từng đợt, cả đại sảnh của Cục Cảnh Sát đều như cái lò sắp nổ tung.

-

Phong Sở Mạc đột nhiên dừng bước chân, anh nhìn cánh cửa quen thuộc này một cách chăm chú, trong mắt tràn đầy âm trầm, anh rốt cuộc nhớ lại hơi thở quen thuộc này, ngày đó, người đàn ông khiến cho anh cảm giác được là sẽ có uy hiếp với Diệp Vi Vi kia, hơi thở của người đàn ông bị anh tự tay giết chết kia, hơi thở trên thanh đao kia.

Cửa, không có gió lại tự mở ra, bên trong cánh cửa, Sở Phương Nguyên đang nhìn máy theo dõi xem trò vui trong đại sảnh cục cảnh sát bỗng nâng mắt lên, trông thấy Phong Sở Mạc đứng ở cửa, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó, anh ta lại cười một chút, mặc dù kia chỉ là khóe môi cứng đờ khẽ động đậy, nhưng cũng là cười:

"Xem ra, tôi không đoán sai, ngày đó anh đột nhiên xuất hiện đối phó tôi như vậy, xác thật là có nguyên nhân."


Nhấn để mở bình luận

Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi