Người Đẹp Ngốc Nghếch


Cù Tân Cương không khỏi ngẩng đầu, cảm thấy có chút hoảng hốt, vẫn đang suy nghĩ về lời nói thẳng thắn chân thành của Lâm Trân Trân khi ở bên ngoài.

Nhưng sau khi vào cửa, sự chú ý của cô lại dễ dàng dồn về phía Phó Bá Đông.

Phó Bá Đông đứng ở trên lầu, hơi nghiêng về phía trước, có lẽ bởi vì có lúc quá điên rồ, làm cho Cù Tân Cương tưởng rằng cô ấy muốn nhảy xuống.

Cù Tân Cương theo bản năng đến gần, bắt giác trong đầu nảy sinh ra một ý nghĩ tiếp được Phó Bá Đông.

Nhưng Phó Bá Đông chỉ ở trên lầu bình tĩnh hỏi cô: " Lưu a di nói bạn của em đến đây, là Lâm Trân Trân sao?"

"Ừ." Cù Tân Cương đáp lại.

Phó Bá Đông gập khủy tay, chống lên lan can: "Nói về chuyện gì? Cô ấy còn đặt biệt chạy đến đây."

Cù Tân Cương ngẩng đầu nhìn Phó Bá Đông, sau đó lắc đầu.

Vẻ mặt Phó Bá Đông rất kỳ quái, tựa hồ có chút tò mò, nhưng lại kìm nén đứng yên, thoạt nhìn có chút cô đơn.

"Em muốn trở về sống cùng với cô ấy sao?"

Không biết điều gì đã khiến Phó Bá Đông nảy ra ý nghĩ như vậy, Cù Tân Cương ngẩng đầu nói: "Có thể cô ấy muốn chuyển đi, đến một nơi gần công ty hơn, cô ấy..."

Dừng một chút, cô nói tiếp: "Nhờ tôi giúp đỡ chuyển lời cảm ơn đến chị."

Phó Bá Đông nhếch lên khóe miệng, nhưng thần sắc cũng không quá tốt: "Không có gì, không cần cảm ơn."

Dừng một chút, cô lại nói: "Cảm ơn chị liền tốt rồi."

Cù Tân Cương tức khắc có chút lúng túng, thật giống như Phó Bá Đông chỉ cần một câu nói của mình, sẽ làm chút chuyện gì. Cô hơi co rút đôi tay đang buông thõng bên mình, nắm chặt ống tay áo: "Chị không phải đang làm việc sao? Làm sao lại từ thư phòng đi ra đến đây?"

Phó Bá Đông trầm mặc hồi lâu, ánh mắt trước sau cũng không có từ trên người Cù Tân Cương rời đi, bộ dáng vẫn là sắc sảo, luôn mang đến cho người ta cảm giác đắc thắng, chính là hiện tại, ánh mắt của cô lại không như vậy chắc chắn.

"Tôi ở thư phòng thấy em ra khỏi cửa, sao em không để bảo vệ đưa Lâm Trân Trân vào, liền như vậy đi ra ngoài, tôi còn tưởng rằng tối nay em sẽ không trở về."

Một người đứng ở trên lầu, một người đứng ở dưới tầng, chênh lệch chiều cao quá rõ ràng, thật dễ dàng khiến người khác cảm thấy bị đè nén ủy khuất.

Cù Tân Cương không có cố tình hạ giọng, bởi vì Phó Bá Đông đứng quá cao, nếu nói quá nhỏ, Phó Bá Đông khả năng nghe không rõ.

"Thời điểm lần đầu tiên tôi vừa đến đây,Lưu a di đã nói với tôi rằng chị không thích mời người ngoài vào nhà làm khách, cũng không thích đồ vật của người khác lưu lại trong nhà quá lâu."

Dừng một chút, Cù Tân Cương chớp chớp mi, phía dưới con ngươi nhuận nước, "Cho nên tôi mới không mang Trân Trân về đến, tôi sợ... chị sẽ cảm thấy không thoải mái."

Cho dù cô không cố ý hạ giọng, nhưng thanh âm của cô càng ngày càng nhẹ nhàng hơn.

Phó Bá Đông chăm chú lắng nghe, sau đó dùng giọng điệu bình tĩnh lặp lại: "Em sợ tôi sẽ cảm thấy không thoải mái."

Cù Tân Cương có chút do dự: "Không thể để tình trạng bệnh tình trở nên trầm trọng hơn."

Phó Bá Đông mỉm cười, có lẽ cô luôn là lập lại vấn đền Cù Tân Cương giúp chính mình chưa bệnh, thế cho nên Cù Tân Cương cũng thật sự quan tâm đến bệnh tình của cô.

Ở tầng dưới, Cù Tân Cương ngẩng đầu nghiêm túc giải thích, khiến Phó Bá Đông tâm cũng mềm nhũn.

Phó Bá Đông cảm thấy chính mình cũng không nên khó chịu. Cù Tân Cương chưa bao giờ là con rối của cô, có ý tưởng có quyết đoán, cho nên cũng nên tiếp xã hội bình thường, cũng nên có một số bạn bè.....Chỉ là cũng bạn bè giao lưu bình thường.

"Hiện tại tôi đã tốt hơn rồi, không cần lo lắng." Phó Bá Đông thật thoải mái mà nói.

Cù Tân Cương thanh âm nhẹ nhàng mà đáp lại.

Phó Bá Đông quay người lại, mái xoăn ở phía sau lưng khẽ đung đưa, nhìn như là đang trở về phòng.

Nhìn thấy Phó Bá Đông sắp biến khỏi tầm mắt, Cù Tân Cương vội vàng tiến lên một bước, "Đêm nay..."

Cô nuốt nước bọt một chút, rồi nói tiếp: "Không cần giúp chị sao?"

Phó Bá Đông dừng bước, nửa sườn mặt lãnh diễm quay lại, chiếc mũi thanh tú xinh đẹp, "Nói sau đi, công việc vẫn chưa hoàn thành."

Nói cách khác, Phó Bá Đông đặt công việc đang làm xuống, đứng trên lầu lãng phí thời gian, tựa hồ chỉ là vì chờ cô quay trở lại, Cù Tân Cương nghĩ.

Phó Bá Đông nói xong liền tiến vào thư phòng, cửa cũng không có hoàn toàn đóng lại, mà chỉ như hờ khép, hiển nhiên để lại một khoảng trống.

Như vậy một khoảng trống để lại cho Cù Tân Cương quá nhiều mơ màng, cô cảm thấy Phó Bá Đông muốn cô tiến vào.

Nhưng chính là Phó Bá Đông còn phải làm việc, không muốn quấy rầy, cho nên lặng lẽ đi lên lầu, trở về chính mình phòng.

Sau khi trở về phòng, Cù Tân Cương nhìn thoáng qua thời gian, lúc này Lâm Trân Trân hẳn là đã trên cao tốc.

Khi Lưu a di giơ chìa khóa xe lên, Cù Tân Cương đặc biệt nhìn, nhận ra đó là chiếc xe mà Phó Bá Đông thường lái.

Cô hậu tri hậu giác, nhận ra Lưu a di sẽ không tự ý lấy chìa khóa của Phó Bá Đông, mà tự mình đưa Lâm Trân Trân về. Đây có lẽ vẫn là ý tứ của Phó Bá Đông.

Khả năng Phó Bá Đông đã biết người đến gặp cô là Lâm Trân Trân, lại còn giả vờ không muốn biết bộ dáng, còn có thiện ý bảo Lưu a di tiếp đón.

Trong lòng Cù Tân Cương tức khắc loạn cả lên, nguyên nhân là vì Phó Bá Đông.

Lâm Trân Trân gửi tin nhắn đến.

"A di này thật là ngầu, chính là lái xe quá nhanh, không có cảm giác an toàn."

Cù Tân Cương căn bản không tưởng tượng được Lưu a di lái xe tốc độ cao, nghĩ đến lần đầu tiên gặp Lưu a di, tổng cảm thấy đối phương giống như một sát thủ hai mặt, cô đột nhiên lý giải được nổi lo lắng của Lâm Trân Trân.

Dì Lưu quả thực rất đáng sợ khi cười, nhất là khi nói chuyện không chút do dự, bình tĩnh, thật đáng sợ.

Nhưng chính là trong lời nói của Lâm Trân Trân, Lưu a di có vẻ không bình tĩnh lắm, thậm chí còn lái xe rất nhanh, đáng yêu không thể giải thích được.

Cù Tân Cương cười, chầm chậm gõ chữ.

"Lưu a di là người rất tốt, không cần lo lắng."

Lâm Trân Trân nói.

"Bà ấy hỏi về chúng ta một chút sự tình, giống như đang lo lắng tớ đối với mưu tính xấu xa. Thậm chí còn hỏi tớ trong nhà có bao nhiêu người, liền chỉ là không có kiểm tra hộ khẩu của tớ, tớ nói chúng ta là sơ trung quen biết, bà mới tin một chút, cái này a di thật sự cũng nghiêm khắc quá."

"Không có việc gì, thường ngày khi Lưu a di nhàm chán, vẫn sẽ tìm đến tớ nói chuyện,cũng sẽ nói đùa vài câu."

"Tớ không sợ [icon cười ra nước mắt], chỉ là chiếc xe trông rất đắt tiền, tớ ngồi bên trong cũng không dám di chuyển."

Xe của Phó Bá Đông, làm sao lại không đắt.

Lâm Trân Trân gõ một lúc lâu, gửi một tin nhắn khác.

"Tối nay tớ đặc biệt đi một chuyến, đừng để tớ chạy đến vô ích... cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, so với tớ năm đó, cậu đã rất lợi hại rồi."

"Sau khi bỏ học, tớ chỉ biết rửa bát ở nhà hàng. Cậu lại không giống như vậy, cậu có rất nhiều việc có thể làm, khi phát sóng trực tiếp, có rất nhiều người yêu thích cậu, khi chương trình chính thức lên sóng, nhiều người cũng sẽ thích cậu, cũng sẽ có rất nhiều người yêu thích cậu, vì vậy đừng cảm thấy bản thân không tốt nữa."

Cù Tân Cương gửi biểu cảm, muốn cho Lâm Trân Trân yên tâm.

Cô tranh thủ thời gian đi tắm, đoán chừng thời gian cũng sắp đến lúc rồi, mới đi đến tìm Phó Bá Đông.

Cửa phòng làm việc vẫn đóng, đèn bên trong vẫn sáng, hình như Phó Bá Đông vẫn đang làm việc.

Vì vậy Cù Tân Cương nhìn qua khe hở phía cánh cửa, nhìn thấy Phó Bá Đông đang ở trang wed.

Hình ảnh trên trang web rất quen thuộc, chỉ là khoảng cách có chút xa, hơn nữa màn hình lại không có đối diện cửa, muốn xem rõ thật sự khó.

Cù Tân Cương hơi nheo mắt lại, phát hiện rằng sở dĩ cô cảm thấy trang web Phó Bá Đông đang xem rất quen thuộc, vì đó là nền tảng chính thức của tổ chương trình, bối cảnh là các nhóm ghi hình nhảy múa.

Cô đã nhìn thấy những hình ảnh đó nhiều lần, nhận ra một trong số đó là Kim Minh Oánh.

Thật là phẫn nộ khi thấy Phó Bá Đông không làm tốt công việc của mình, đặc biệt là khi Phó Bá Đông đang chú ý đến chương trình mà cô tham gia, liền càng kỳ quái.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày phát sóng chính thức. Nếu Phó Bá Đông tiếp tục chú ý, chắc chắn sẽ nhìn thấy mình... màn trình diễn không đạt yêu cầu.

Thời điểm Cù Tân Cương ý thức đến chuyện này, như thế lại muốn xoay người rời đi, nhưng lại dưới lầu truyền đến thanh âm mở cửa.

Là Lưu a di đã trở về.

Lưu a di tựa hồ đã nhìn thấy cô trên lầu, vì thế nói: "Cương Cương, bạn của cô đã về đến nhà."

Cù Tân Cương sững sờ, im lặng cũng không được, lên tiếng trả lời cũng không được. Hai giây sau, cô buộc mình phải nói: "Cảm ơn Lưu a di."

Này vừa mở miệng, Phó Bá Đông liền đã biết cô đang đứng ngoài cửa.

Cù Tân Cương đang định lẻn đi, dư quang nhìn thoáng qua khe hở cửa liền thấy Phó Bá Đông đang quay người lại, chiếc ghế sau bên dưới cũng theo đó mà xoay tròn.

"Tìm tôi?" Phó Bá Đông ở trong phòng nói.

Cù Tân Cương chỉ có thể "ừm" một tiếng, cố ý hỏi: "Chị vẫn còn đang bận sao?"

"Xong việc rồi, vào đây đi."

Cù Tân Cương không còn cách nào khác ngoài đẩy cửa đi vào, nhưng Phó Bá Đông không giấu giếm điều đó, cái kia trang wed vẫn như vậy mở ra.

Phó Bá Đông tựa vào lưng ghế, tư thế tùy ý, mái tóc xoăn phía sau có chút lộn xộn, "Làm sao vậy?"

Cù Tân Cương nhất thời không biết nên nói cái gì, tựa hồ cái gì cũng không nói được.

Nói như thế nào, chất vất Phó Bá Đông vì sao lại đối với cô tốt như vậy, mà vẫn giữ được tư thái cao như vậy?

Do dự thêm một giây, Cù Tân Cương lại lùi về sau một bước, nói: "Không có gì."

Phó Bá Đông cười nói: "Tôi đã xem trước tiết mục, còn chưa chỉnh sửa nên chưa phải là hoàn chỉnh, bất quá quay cũng không tồi."

Tim của Cù Tân Cương đập nhanh.

Phó Bá Đông chân vừa động, ghế xoay lại xoay trở về, mặt lại hướng về phía trang web, "Đến lúc đó tôi sẽ xem chương trình chính, Liễu Viên Kỳ nói, em rất có thiên phú, cũng thật nghiêm túc, tôi cũng muốn nghiêm túc một chút. "

"Có thể hay không đừng xem nữa?" Cù Tân Cương thấp giọng thực mất tự nhiên mà khẩn cầu.

"Tại sao?." Phó Bá Đông bất ngờ quay đầu lại, "Em cũng không phải thực mong đợi sao?"

Cù Tân Cương muốn nói, cô không có mong chờ như vậy, hơn nữa ở trước mặt Phó Bá Đông, cô liên càng không phải như vậy mong chờ.

"Tôi biểu hiện không tốt lắm, chị đừng xem."

Phó Bá Đông khẽ cau mày, không vui.

Cù Tân Cương nghiêng đầu, đôi mắt có chút đỏ hoe, "Tôi đã tận lực, nhưng là... làm không được tốt lắm."

Phó Bá Đông ý thức được điều gì, thuận tay nhấp vào đúp chuột đem trang wed kia tắt đi, "Em đang lo lắng cái gì?"

Cù Tân Cương không muốn trả lời, đặt tay lên tay nắm cửa, như muốn rời đi.

"Đừng đi, lại đây." Đôi mày xinh đẹp của Phó Bá Đông vẫn cau lai.

Cù Tân Cương đi tới, cô biết Phó Bá Đông không thích ngẩng đầu nhìn người khác, liền chậm rãi cúi người, tay chống ở trên đùi.

Phó Bá Đông vẫn dựa là đang dựa, mặc dù cô đã thay váy ngủ, nhưng trên mặt vẫn chưa tẩy trang, trên môi vẫn còn lấm lem vết son.

Cô không chớp mắt mà nhìn Cù Tân Cương, Cù Tân Cương tư thế có một loại khó có thể miêu tả, khiến cô rất muốn làm gì đó.

Thế là Phó Bá Đông nói: "Ngồi."

Phó Bá Đông luôn là người duy nhất sử dụng thư phòng, không có chiếc ghế nào khác.

Cù Tân Cương trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Phó Bá Đông, cô do dự hồi lâu không nhúc nhích.

Khoảng cách giữa cô và Phó Bá Đông quá gần, tựa hồ ở hướng tới muốn vi phạm hợp đồng.

Trong hợp đồng, lẽ ra bọn họ không được tiếp xúc thân thể quá nhiều, nhưng hiện tại, liên tục tiếp xúc, Cù Tân Cương phát giác chính mình cũng không nên có ảo tưởng.

Phó Bá Đông không có lên tiếng, loại này cảm giác trầm mặc có chút cường ngạnh.

Do dự qua đi, Cù Tân Cương chậm chậm mà ngồi ở trên Phó Bá Đông, từ váy ngủ lộ ra đôi chân trần thon dài, săn chắc.

Cô không muốn dồn toàn bộ trọng lượng của mình lên Phó Bá Đông, cho nên có hơi kiễng chân lên.

Phó Bá Đông vẫn là nâng cằm, bằng cách này, người trịch thượng dường như đã trở thành Cù Tân Cương.

Nhưng Cù Tân Cương vẫn giữ tư thế rất thấp, không biết để tay vào đâu, bắp chân vì bị lực tác động có chút run lên.

Phó Bá Đông chăm chú nhìn cô, cố gắng dịu giọng nói: "Vì cái gì lại lo lắng? Em cũng Lâm Trân Trân đã nói những gì?."

Cù Tân Cương có chút khổ sở.

Phó Bá Đông nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Cù Tân Cương trong lòng cũng không như vậy thoải mái.

Cô giơ tay lên, mở cổ áo của Cù Tân Cương, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào vết răng.

Chống thân quá mệt mỏi, Cù Tân Cương thật sự không còn chút sức lực nào, chỉ đơn giản đặt tay lên vai Phó Bá Đông, sức lực ở bắp chân cũng giảm bớt, thật nặng mà đè ép xuống.

Mắt cô bởi vì ướt át mà trở nên rất sáng. "Tôi đã nói với Trân Trân, tôi có thể tham gia chương trình đó là bởi vì chị đã ở phía sau chuẩn bị, mặc dù Trình Bích đã nói cho tôi, chị không có làm như vậy."

"Tôi không có." Phó Bá Đông cau mày, sờ sờ vết răng trên xương quai xanh của Cù Tân Cương, nói: "Hiện tại vì cái gì lại muốn khóc?"

Đôi mắt của Cù Tân Cương rất đẹp, đặt biệt là thời điểm rơi lệ, có vẻ thật sự yếu đuối, thật đàng thương.

"Làm sao vậy?" Phó Bá Đông hứng thú tới thực đột nhiên, lại thật đột nhiên tiêu tán.

Cù Tân Cương không khóc, mà giơ tay lên che nửa khuôn mặt: "Cứ cho Trình Bích là lừa dối tôi."

Phó Bá Đông sững sờ một lúc, đem cánh tay Cù Tân Cương ấn xuống.

"Trình Bích không lừa dối em."

Cù Tân Cương nhìn cô.

Phó Bá Đông dựa vào lưng ghế, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, "Còn gì nữa không?"

Trong đầu Cù Tân Cương nhanh chóng hiện lên những lời Lâm Trân Trân nói với cô, trong lúc nhất thời không biết nên lựa chọn thế nào, "Chị đừng hỏi tôi nữa, tôi..."

"Chỉ là chị đừng xem chương trình nữa, tôi sợ mất mặt."

"Làm sao có thể mất mặt?"

Cù Tân Cương trầm mặc một lúc mới nói: "Chính là tôi khi ở trước mặt chị, liền luôn sẽ cảm thấy thật mất mặt."

Người trầm mặc trở thành Phó Bá Đông.

"Chị luôn là cái gì đều làm rất tốt, tôi ở trước mặt chị áp lực thực rất lớn."

Nói xong, Cù Tân Cương không dám đối mặt với Phó Bá Đông nữa, sợ Phó Bá Đông sẽ nói gì.

Vì vậy, cô rời khỏi Phó Bá Đông, trở về phòng mà không nói một lời.

Phó Bá Đông cảm thấy trên người nhẹ hơn, nhìn cửa mở rồi lại đóng, cô không muốn làm Cù Tân Cương khổ sở, nhưng tựa hồ lại là làm loạn.

Cô luôn có thể giải quyết mọi việc một cách có trật tự, nhưng hôm nay khi đối mặt với Cù Tân Cương, cô lại vô cùng đau khổ.

Công ty mọi sự tình, Phó Bá Đông thực thuận lợi mà tiếp nhận, không có phải chịu bất luận trở ngại gì.

Nhưng trong ngoài giới, luôn là sẽ có người đối với Phó gia phá lệ chú ý, ân oán hào môn, là đề tài kéo dài không hề suy.

Ví dụ, Phó Văn Vịnh qua đời không bao lâu, con trai của lão tam Phó gia muốn kết hôn, thậm chí thiệp mời phát đi không ít.

Nói một cách logic, trong nhà mới trãi qua tang lễ, này liền là một năm không nên tổ chức hôn sự, thậm chí không nên tham dự tiệc cưới của người khác, nhưng lão tam vẫn là làm như vậy, bởi vì gia đình đã ly tán, nên không có gì phải sợ.

Nhiều người đang bàn tán về vấn đề này, thắc mắc liệu lời mời của Phó Văn Khải có hay không phát đến trong tay Minh Tinh cùng Phó Bá Đông.

Phó Bá Đông thực sự đã nhận được nó. Cô ở công ty, thư ký của cô đã đưa cho cô một lá thư, nói rằng không biết từ nơi nào phát đến.

Phó Bá Đông sẽ xử lý những thứ không rõ nguồn gốc như vậy một cách hết sức thận trọng.

Thư ký ngập ngừng hỏi: "Có muốn tôi mở nó ra không?"

Phó Bá Đông lấy một chiếc kéo tinh xảo, cắt một đường trên phong bì rồi đổ đồ vật bên trong ra.

Màu đỏ rực, một phần thiệp mời.

Thư ký ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới lá thư lại sẽ là loại này ý tứ.

Phó Bá Đông thờ ơ nhìn một lúc, sau đó nhếch lên khóe miệng nói: "Có hỉ sự a."

Thư ký quay người ra ngoài.

Phó Bá Đông mở thiệp mời, nhìn nó với ánh mắt có chút phê phán rồi cất vào ngăn kéo.

Trong biệt thự ở Lĩnh Dương, Cù Tân Cương không còn phát sóng trực tiếp nữa, Linh Tiểu Đan hỏi cô về kết quả, cô ngập ngừng vài câu qua loa lấy lệ, cô nói sau khi chương trình phát sóng sẽ biết kết quả.

Linh Tiểu Đan đoán được cô có thể sẽ có khác quyết định, cho nên không hỏi cô có muốn cùng ký hợp đồng hay không, cũng không yêu cầu cô phát sóng trực tiếp.

Dù sao thì Liễu Viên Kỳ cũng là người trong ngành, tuy rằng đã ở trạng thái phân nửa rút lui ở ẩn, nhưng vẫn dễ dàng biết được tình huống của chương trình, gọi điện cho Cù Tân Cương, hỏi cô dự định kế tiếp.

Cù Tân Cương cảm nhận được ý tốt của Liễu Viên Kỳ, hình như Liễu Viên Kỳ thật sự muốn giúp đỡ cô, nhưng chính là trong lòng cô vẫn chưa có dự định gì, do dự nói: "Vẫn là nghĩ nghĩ, con hiện tại vẫn chưa nghĩ ra.."

Liễu Viên Kỳ trong điện thoại nói: "Cơ hội không phải nhiều như vậy, con phải nắm bắt lấy."

"Con biết rồi, cảm ơn lão sư."

Một câu lão sư,Liễu Viên Kỳ thật sự vui, lại nói chuyện phiếm thêm vài câu trước khi cúp điện thoại.

Cù Tân Cương không có việc gì làm nên do dự hồi lâu mới gửi tin nhắn cho Phó Bá Đông, hỏi mượn thư phòng.

Phó Bá Đông trả lời ngay lập tức.

"Có thể."

Trả lời thật quá nhanh, như thể nó được ghim lên đầu tin nhắn với một lời nhắc nhở đặc biệt.

Cù Tân Cương bước vào thư phòng, muốn tìm một hoặc hai cuốn sách mà cô có thể hiểu được trên kệ đầy sách.

Sách trên kệ rất linh tinh, phải nói kiến thức của Phó Bá Đông quả thực rất rộng, trong đó còn có một ít sách nhìn tương đối cũ.

Cù Tân Cương lấy ra, là kiến thức về nhạc lý, còn có một ít bản nhạc piano.

Cô thản nhiên mở nó ra rồi nhìn chằm chằm vào nó. Trong sách có rất nhiều ghi chú, cũng có rất nhiều đoạn phác thảo. Bởi vì là yêu thích của cô, cho nên có thể nhìn hiểu được, này Phó Bá Đông thực đã từng rất dụng tâm.

Chỉ là Phó Bá Đông không có tiếp tục, mà là lựa chọn kế thừa sự nghiệp.

Mà cô không có tiếp tục, là bởi vì xấu hổ mà so sánh.

Lật qua mấy trang, Cù Tân Cương muốn ngồi xuống chuyên tâm xem, mới vừa ngồi xuống, liền nhận được điện thoại của Phó Bá Đông.

Trong điện thoại, thanh âm Phó Bá Đông có chút khác biệt: "Ngày mai dành thời gian, cùng với tôi đi tham gia hôn lễ?"


Nhấn để mở bình luận

Người Đẹp Ngốc Nghếch