Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng


“Bác sĩ Lý ấy cũng sắp về hưu rồi, cháu định giữ lại bên mình để tiện bề chăm sóc thai sản, như vậy cháu cũng yên tâm hơn, có được không ạ?”

“Ông còn tưởng chuyện gì, gọi bác sĩ ấy đến đi, sau này tiện chăm sóc cho hai mẹ con cháu”.

Được ông cụ Tiêu cho phép, bấy giờ Dư Tiêu Tiêu mới vui mừng nói: “Ông tốt với cháu quá ạ!”

Ông cụ ngoảnh sang nói với Tiêu Định Bân: “Định Bân, nếu Tiêu Tiêu đã có thai thì ông thấy hai đứa nên quyết định chuyện hôn sự đi, nhưng...”

“Giờ mắt cháu không nhìn thấy gì, Tiêu Tiêu lại có thai nên tổ chức hôn lễ cũng không tiện, đã thế còn mệt mỏi. Hay là cháu với Tiêu Tiêu đi đăng ký trước, chờ khi mắt cháu sáng lại thì tổ chức hôn lễ sau, ông thấy có được không ạ?”

“Tiêu Tiêu, ý cháu sao?”

Dư Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nép vào lòng Tiêu Định Bân rồi nói: “Cháu nghe Định Bân hết ạ”.

“Tốt, vậy chờ sinh đứa bé ra rồi cưới, hai đứa xem ngày rồi đi đăng ký đi”.

Ngay sau đó, Dư Tiêu Tiêu đã trở thành đối tượng được chăm sóc đặc biệt nhất của nhà họ Tiêu. Trước khi đi, ông cụ còn đặc biệt nhắc nhở quản gia, sau này mợ chủ muốn làm gì thì làm, tất cả mọi người phải đặt cô ta và đứa trẻ trong bụng lên hàng đầu.

“Định Bân, anh có thích không? Trong bụng em có con của chúng mình rồi đó...”

Dư Tiêu Tiêu nắm lấy tay Tiêu Định Bân rồi khẽ đặt lên vùng bụng vẫn phẳng phiu của mình: “Anh muốn có con trai hay con gái?”

Bàn tay của Tiêu Định Bân tiếp xúc với da thịt mềm mại, nghĩ tới bên trong là con của mình, gương mặt anh không giấu nổi vẻ dịu dàng: “Anh đều thích hết, chỉ cần là con do em sinh ra, trai gái đều được”.

“Định Bân, em vui lắm ấy...”

Dư Tiêu Tiêu rúc vào lòng anh: “Em mong ngày. này đã lâu lảm rồi..."

Còn Dư Kiều lúc này đang nôn thốc nôn tháo cạnh hồ nước.

Từ lúc ngủ dậy đến giờ, cô chưa ăn một cái gì cả, đến uống nước cũng buồn nôn. Dì Lâm luôn nghiêm ngặt quan sát sự thay đổi trên cơ thể của cô, sau khi phát hiện cô chậm kinh thì liên tục thúc cô thử thai.

Cho đến hôm qua, que thử thai đã lên hai vạch đỏ chót, cô thật sự đã mang thai rồi, trong bụng cô đã có con của Tiêu Định Bân.

Ngay khi biết tin này, ban đầu Dư Kiều thấy là lạ, nhưng sau đó lại có một niềm vui khó tả. . truyện teen hay

Có lẽ đây là thiên chức của người phụ nữ, khi biết trong bụng mình đang có một sinh mệnh nhỏ, thiên chức có sẵn trong người mẹ lòng cô thấy ấm áp.

Nhưng sau niềm vui ấy, Dư Kiều dần thấy lo lắng cùng buồn bã.

Chờ khi em bé có tim thai và cử động, chờ khi bé con cất tiếng khóc chào đời, liệu cô có thể bỏ nó lại rồi cùng Tô Tẩm rời khỏi đây như cô từng dự định không?

Cô không biết, lúc này lòng cô rối bời và bắt đầu thấy mâu thuẫn.

Một tuần sau khi mắt Tiêu Định Bân mất ánh sáng, Dư Tiêu Tiêu đã đề nghị hai bọn họ chuyển đến một căn biệt thự khác nhỏ hơn để sống.

Dẫu sao anh cũng không nhìn thấy gì, mà căn biệt thự đang ở đúng là quá lớn nên cực kỳ bất tiện.

Ông cụ Tiêu thấy Dư Tiêu Tiêu suy nghĩ thấu đáo nên cũng đồng ý ngay.


Nhấn để mở bình luận

Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng