Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng


Dư Kiều nhớ kỹ lời Giang Nguyên nói nên rất ngoan ngoãn.

Tiêu Định Bân vốn đang nhíu chặt mày rõ ràng cũng dịu đi một chút, anh chậm rãi quay mặt lại nhìn về phía Dư Kiều.

Dư Kiều vội dời tầm mắt cúi thấp đầu, biết rõ anh không thể thấy mình nhìn anh chằm chằm, nhưng cô vẫn có chút chột dạ.

“Kể từ hôm nay, cô sao chép lại cuốn sách này trong phòng làm việc của tôi, trước khi mắt tôi hồi phục thì cuốn sách này phải được sao chép xong”.

Tiêu Định Bân giao cuốn sách trước mặt cho. cô, đó là một cuốn sách cổ, có chừng mười phần.

“Được”.

Dư Kiều đưa tay nhận sách, Tiêu Định Bân lại đè lại bìa sách: “Bät đầu từ hôm sau đi”.

Anh nhớ ra trên vai cô còn vết thương, còn là bị ở vai phải.

“Đợi vết thương cô tốt hơn chút rồi hãy bắt đầu”.

Trong lòng Dư Kiều có chút ngọt ngào: “Vâng”.

“Tránh ảnh hưởng chuyện bếp núc”.

Tiêu Định Bân nói thêm một câu, nụ cười trên miệng Dư Kiều cũng không bị ảnh hưởng, lúc này cô thật sự rất vui.

Vẻ mặt Dư Tiêu Tiêu không vui đứng trước mặt Triệu Như, với sự giúp đỡ từ Triệu Như, giúp cột miếng đệm silicon hình tròn hơi lồi lên vào bụng cô ta.

“Được rồi, thả váy xuống, mẹ nhìn thử xem”.

“Phiền chết được, ngày nóng như vậy mà còn phải mang theo cái thứ quỷ này”. Dư Tiêu Tiêu buông váy xuống, nhìn phần eo đẫy đà của mình: “Mấy ngày kiểu này khi nào mới kết thúc chứ?”

“Đợi trời trở lạnh là tốt hơn rồi, con ghét cũng. vô dụng thôi, cũng chỉ còn chừng sáu tháng, ráng nhịn chút”.

Triệu Như giúp cô ta kéo váy gọi lại: “Thôi, con về cũng bảy tám hôm rồi, nên quay lại Hoa Nguyệt Sơn thôi, cứ ở nhà mẹ đẻ mãi cũng không nên”.

Dư Tiêu Tiêu không muốn quay về chút nào, nói là cô ta ở nhà mẹ đẻ nhưng thực ra hơn phân nửa thời gian thì đều lăn lộn chơi đùa với Kiều Cảnh Minh.

Tính cách cô ta như vậy, ở cùng với Tiêu Định Bân tính cách lạnh nhạt ít nói, không biết dỗ ngọt phụ nữ đúng thực là chán muốn chết.

“Được rồi, đừng có làm vẻ mặt không vui như vậy, con là bà chủ tương lai nhà họ Tiêu, trong bụng còn có đứa cháu quý báu của nhà họ Tiêu, ráng nhịn qua mấy tháng thì mọi chuyện suôn sẻ rồi”.

Triệu Như tiễn lên xe rồi nói: “Bây giờ mắt Tiêu Định Bân không thấy đường là chuyện rất có lợi cho con, con về bên đó phải nhớ dịu dàng cẩn thận dõ dành cậu ra, con là ân nhân cứu mạng cậu ta, bây giờ còn mang thai, nhà họ Tiêu chỉ hận không thể lấy lòng con, Tiêu Tiêu, mẹ cảnh cáo con, đây là tấm thẻ tốt, con tuyệt đối không thể gây ra chuyện gì bất lợi cho mẹt”

“Được rồi được rồi, biết rồi, cả ngày cứ lải nhải mấy chuyện này, con có thể gây ra chuyện gì chứ, con sắp chết ngạt ở nhà họ Tiêu rồi...”

Cô ta không phải là người dịu dàng, biết săn sóc, đoan trang, nhưng lại phải giả vờ dáng vẻ nhẹ nhàng ân cần.

Rõ ràng là người thích chơi đùa nhưng phải ở bên một người cả ngày chẳng nói câu nào, nếu không phải vị trí bà chủ tương lai nhà họ Tiêu thực sự mê người, nhà họ Tiêu danh giá như vậy thì cô ta chưa chắc muốn gả cho Tiêu Định Bân.

Dư Tiêu Tiêu quay về Hoa Nguyệt Sơn, vui mừng cho người lấy đủ loại thuốc bổ và quà cáp do Triệu Như chuẩn bị từ trên xe xuống, nói với Tiêu Định Bân: “Mẹ lo lắng cho sức khỏe anh, mấy thứ này là mẹ bảo em đem về bồi bổ thân thể cho anh, Định Bân anh đến xem xem, có nhân sâm còn có cả tổ yến, linh chỉ, rất tốt cho thân thể...”

Tiêu Định Bân ngoài mặt không vui vẻ gì, chỉ ôn hòa nói: “Bây giờ em đang mang thai, mấy thứ bồi bổ này nên để lại cho em”.

“Bây giờ mẹ thiên vị lắm đấy, em về nhà ở chưa được mấy ngày mà đã vội đuổi em về chăm sóc anh rồi”. Dư Tiêu Tiêu hờn dỗi nói, ôm cánh tay Tiêu Định Bân: “Mấy ngày nay em quay về, anh có nhớ em không?”

Tiêu Định Bân khẽ gật đầu, Dư Tiêu Tiêu âm thầm bĩu môi, anh lúc này cũng cao cao tại thượng như vậy, ngay cả lời dỗ dành phụ nữ cũng chẳng nói.

“Nếu em nhớ nhà thì cứ ở lại thêm mấy ngày đi, hiện tại mắt anh không nhìn thấy gì, cũng không thể chăm sóc tốt cho em được, bây giờ Hoa Nguyệt Sơn cũng ít người, không có chuyện gì, bụng em còn đang mang thai, bác gái có kinh nghiệm hơn, có bác ấy chăm sóc cho em, anh cũng yên tâm hơn”.


Nhấn để mở bình luận

Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng