Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng


Suy nghĩ đầu tiên của Tô Tẩm khi ấy chính là trốn đi, thậm chí bà còn không dám nhìn Thời Viễn Sơn.

Bây giờ, trông bà rất nhếch nhác, bẩn thịu như một mụ điên, bao nhiêu ngày không tắm rửa nên chắc giờ người đang bốc mùi ghê lắm.

Còn ông ấy thì sao?

Hình như thời gian không hề đọng lại chút dấu vết gì trên người ông ấy cả, Thời Viễn Sơn vẫn như cậu thiếu niên dịu dàng giống trong ký ức của bà.

Nhưng lúc đó, Thời Viễn Sơn không nói gì, thậm chí chẳng hề chê bôi sự nhem nhuốc, dơ bẩn của bà mà ôm chặt lấy bà, sau đó liên tục nói lời xin lỗi.

“Tiểu Tẩm, bà nghỉ ngơi một lát đi, để tôi trông A Kiều cho”.

Thời Viễn Sơn đích thân mang một cốc sữa nóng đến rồi đau lòng nhìn đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của Tô Tẩm.

Nhưng bà vẫn lắc đầu nói: “A Kiều vẫn đang sốt, tôi sợ lắm...”

Nhiều năm trước, cũng vì sốt cao nên A Kiều mới bị câm.

Vì thế, điều Tô Tẩm sợ nhất chính là khi con gái bị sốt.

“Đừng lo, tôi đã mời các bác sĩ giỏi nhất rồi. Họ bảo A Kiều không gặp nguy hiểm đến tính mạng đâu, nhưng do mất máu quá nhiều, với bị nhiễm trùng sau sinh nên sẽ hồi phục hơi chậm...

Thời Viễn Sơn nhẹ nhàng vỗ tay Tô Tẩm: “Ngoan, uống ít sữa ấm rồi ngủ một giấc đi được không? Bà còn phải chăm sóc em bé nữa chứ...”

“Em bé sao rồi?”, nghe Thời Viễn Sơn nhắc đến em bé, Tô tẩm lập tức đau lòng rơi lệ.

“Bé rất khoẻ, tăng thêm nửa cân rồi. Bác sĩ bảo thêm một tuần nữa thì có thể rời khỏi lồng kính”.

Thời Viễn Sơn mỉm cười dịu dàng vén tóc mai cho Tô Tẩm: “Yên tâm, mọi thứ đều đã có tôi...”

Tô Tẩm rưng rưng gật đầu: “Cảm ơn ông”.

“Tiểu Tẩm, bà không cần nói cảm ơn với tôi, là tôi có lỗi với bà. Nếu tôi về sớm hơn một chút cứu bà thì bà với A Kiều đã không phải khổ thể này...”

Tô Tẩm vừa khóc vừa lắc đầu, người nên nói lời xin lỗi là bà, chính là có lỗi với Thời Viễn Sơn, là bà đã phụ tình cảm của ông ấy.

Giờ bà bị như thế này cũng là đáng đời thôi.

“Tiểu Tẩm, sau này bà tính thế nào?”. Google‎ tra𝐧g‎ 𝐧àу,‎ đọc‎ 𝐧gaу‎ khô𝐧g‎ quả𝐧g‎ cáo‎ —‎ trù𝒎tru‎ уệ𝐧.v𝐧‎ —

Tô Tẩm cắn môi rồi nhìn A Kiều đang mê man, sau đó lắc đầu.

Ba mươi năm trước, bà sống trong đủ đầy, không biết thế nào là khổ cực, nhưng những năm sau đó thì ném đủ mọi đẳng cay trên đời.

Bà đau ốm rồi bị nhốt nhiều năm nên thành ra điên điên dại dại, vì thế đã không còn muốn sống tiếp nữa.

Điều duy nhất khiến bà kiên trì đến giờ là A Kiều.

“Tôi chỉ muốn sống với A Kiều”, Tô Tẩm lẩm bẩm, sau đó cúi sát mặt xuống rồi thỏ thẻ như đứa trẻ: “Chỉ cần được sống cùng con bé thì đi ăn mày cũng được”.

“Tiểu Tẩm, tôi dẫn bà với A Kiều rời khỏi đây nhé”.

Tô Tẩm trợn tròn mắt như không dám tin, bà sững sờ nhìn Thời Viễn Sơn, môi run lên, đôi mắt đã hằn nếp nhăn nhưng vẫn sáng ngời lại rưng rưng: “Viễn Sơn?”


Nhấn để mở bình luận

Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng