Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng


Tiêu Dự An rất tức giận, cậu bé siết hai nắm tay, mày nhíu chặt, gương mặt non nớt mập mạp chợt u ám, nếu lúc này có Tiêu Định Bân ở đây, chắc chắn mọi người sẽ phát hiện, dáng vẻ hai cha con này khi nổi giận quả thật giống hệt nhau.

Mấy bạn nhỏ vốn còn đang không ngừng ríu rít nói chuyện bỗng dần dần yên tĩnh lại.

Mọi người đều biết bình thường Tiêu Dự An đều không quan tâm gì đến người khác, cũng rất ghét người khác chạm vào cậu, bây giờ trông dáng vẻ cậu có vẻ rất tức giận, cậu không phải muốn đánh Tô Nhất Niệm đấy chứ.

Nhưng Tô Nhất Niệm đáng yêu như vậy, bọn họ không muốn Tô Nhất Niệm bị đánh...

Ngay cả cô giáo cũng có phần lo lắng đi đến: “Nhất Niệm, Dự An không thích người khác chạm vào, em ấy cũng không thích đồ ngọt...

Tô Nhất Niệm có phần không hiểu, trên đời này sao lại có bạn nhỏ không thích đồ ngọt chứ!

Nếu không thích thì nhất định là chưa từng nếm thử, chỉ cần nếm thử rồi thì nhất định sẽ mê mẩn thôi!

Bạn nhỏ Tô Nhất Niệm không hề biết sợ bèn đứng lên, vươn tay dùng sức đẩy nửa viên socola vào miệng Tiêu Dự An, đôi mắt mở to dễ thương nhìn cậu bé, rất đáng yêu nói: “Tiêu Dự An, socola rất ngon, thật đấy, mẹ tớ nói chỉ khi thể hiện tốt thì mới được ăn, tớ rất hào phóng nên mới cho cậu một nửa đấy...”

Mùi vị socola nồng đậm tan chảy trong đầu lưỡi, không thể phủ nhận là thật sự rất ngọt.

Nhưng...

Tiêu Dự An nghiêng đầu, lập tức nhổ socola trong miệng vào thùng rác.

Sau đó, cậu bé cũng chẳng buồn liếc nhìn Tô Nhất Niệm, lấy khăn tay từ ngăn bàn mình ra chùi miệng sạch sẽ, rồi cầm ghế của mình và cặp xách trực tiếp đi đến chỗ bàn trống khác.

Vẻ mặt tươi cười của Tô Nhất Niệm cũng không giữ được, cô bé có chút tủi thân, môi mím lại, đôi mắt to tròn ngấn nước chợt rơi xuống thành dòng.

Từ khi được sinh ra, cô bé chính là thiên sứ nhỏ người gặp người thương đấy có biết không?

Cô bé tốt bụng chia socola cho bạn... đương nhiên cô bé cũng sẽ không thừa nhận nguyên nhân lớn nhất mà cô bé chịu chia sẻ với đối phương là vì trông cậu dễ nhìn, nhưng cậu lại không chịu nhận gì cả.

Bạn nhỏ Tô Nhất Niệm từ nhỏ đã lớn lên trong tình yêu thương, lần đầu tiên cảm thấy bản thân gặp phải thất bại lớn.

“Được rồi Nhất Niệm, đừng khóc, Dự An trước giờ đều như vậy, không phải chỉ đối xử với cậu đâu..”

“Đúng vậy, Tiêu Dự An trước giờ đều không quan tâm người khác, Nhất Niệm cậu đừng khóc, mắt sưng cả rồi”.

“Nhất Niệm...” “Nhất Niệm...”

Mọi người đều vây quanh dỗ dành Tô Nhất Niệm, trong lòng Tiêu Dự An lại khinh thường cười lạnh, vốn còn nghĩ cô bé không giống với bạn nữ khác, bây giờ xem ra cũng chỉ là một đứa thích khóc nhè.

Trong phòng học hỗn loạn, Tiêu Dự An lại như không nghe thấy những tiếng ồn ào đó.

Cậu bé tiếp tục vùi đầu vào vở bài tập của mình mà viết chữ vẽ vời.

Giáo viên lau nước mắt cho Nhất Niệm, lại dỗ dành cô bé một lúc, Nhất Niệm cũng mau chóng ngừng khóc, không lâu sau đã vui đùa cùng mấy bạn nhỏ khác.

Tiêu Dự An ngẩng đầu nhìn cô bé đang chơi đùa đầy mồ hôi kia, trong lòng hừ lạnh, ấu trĩ!

Mà Tô Nhất Niệm bị cậu cười nhạo là khóc nhè kia đã phạm một sai lầm lớn vào ngày thứ hai.

Bạn nhỏ Tiêu Dự An đi vào phòng học như thường ngày, lúc cất cặp xách vào ngăn kéo, ngón tay cậu bỗng chạm phải thứ gì đó vừa mềm vừa ấm, cậu bé theo bản năng năm lấy kéo ra...

Một con sâu bướm mập mạp sặc sỡ đang ngọ nguậy trong tay.

Tiêu Dự Anh lạnh lùng như núi băng, bình tĩnh thong dong - Tiêu Dự An trưởng thành sớm - Tiêu Dự An thông minh tuyệt đỉnh - Tiêu Dự An có trí tuệ vượt trội - Tiêu Dự An thành thục chín chắn... Đã phát ra tiếng hét đầu tiên trong đời mình ở nhà trẻ.


Nhấn để mở bình luận

Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng