Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng


Tô Tẩm đã buồn phiền mấy ngày vì chuyện đó,

bà còn tự mắng mình có mắt như mù rồi sau đó không bao giờ nhắc đến mẹ con Hoäc Kình nữa.

Dư Kiều cũng dần quên chuyện đó đi.

Đến nay, một chút ký ức nhỏ nhoi lại được người ta gợi lên, những mẩu chuyện xưa như mũi dao đâm vào tim cô, mà cô khó có thể trút trút bỏ được.

Dư Kiều dần có vẻ lạnh lùng trong đáy mắt, cô nhìn Hoắc Kình chằm chằm rồi quay người bỏ đi.

Thật ra cô cũng không có tư cách bắt mẹ con Hoắc Kình phải dính lấy mình, nhưng kiểu người thấy khó không giúp như vậy thì cô cũng không muốn qua lại.

“A Kiều...”

Hoắc Kình thấy cô định bỏ đi thì cuống lên, sau đó chạy tới nắm lấy tay cô: “A Kiều, em nhớ ra anh rồi đúng không?”

Dư Kiều cản chặt răng rồi ra sức hất tay anh ta ra.

Nhưng Hoäc Kình càng năm tay cô chặt hơn: “A Kiều, chúng ta đã hơn chục năm không gặp, em thật lòng muốn đối xử như thế với anh à?”

Dư Kiều tức đến mức toàn thân run lên, anh ta dựa vào đâu mà nói vậy chứ? Mà anh ta có tư cách gì nào?

Ngày xưa chính nhà họ đến đòi ngọc bội về còn gì.

Nếu khi ấy nhà họ Hoắc chịu đưa tay ra giúp mẹ con cô thì ít ra Tô Tẩm cũng không bệnh tật đến mức này, còn cô cũng không ốm đến mức thành câm dở như bây giờ.

Chí ít hai mẹ con Triệu Như cũng không thể hống hách được như ngày hôm nay, sau đó đè đầu cưỡi cổ mẹ con cô.

Dư Kiều ra sức đẩy Hoắc Kình ra, nhưng anh ta vẫn nhất quyết giữ lấy cô: “A Kiều, em có biết anh phải khổ sở thế nào mới được về đây tìm em không...”

Khổ sở thế nào ư? Tuy anh ta là con riêng của nhà họ Hoắc nhưng cũng đã được gia đình công nhận và có tên trong gia phả, dù có khổ đến mấy thì cũng không bằng mẹ con Dư Kiều được.


Nhấn để mở bình luận

Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng