Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng


Dư Tiêu Tiêu lắc đầu: “Định Bân, vừa hay em cũng muốn bàn bạc với anh về chuyện liên quan đến A Kiều”.

“Em nói đi”. “Cô mau cút ra ngoài”. Dư Tiêu Tiêu lạnh lùng mở miệng đuổi A Kiều.

Dư Kiều cởi áo khoác, đặt sang một bên rồi lê từng bước đi ra khỏi phòng sách, cô không hề quay đầu, Tiêu Định Bân dõi theo cô cho đến khi người đã ra ngoài cửa thì anh mới dời mắt đi.

Dư Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng của anh, trong lòng càng thêm hận thù.

“Là vầy, Triệu Cường đã nói chuyện với mẹ em, anh ta muốn cưới A Kiều”.

“Triệu Cường? Hắn ta không được”.

Tiêu Định Bân cực kì không thích Triệu Cường, vừa nghe đến cái tên này thì anh đã không kiềm nổi cảm giác ghê tởm.

Dư Tiêu Tiêu liếc anh một cái: “Anh ta có gì mà không được? Có chuyện anh không biết thôi, A Kiều và Triệu Cường lên giường với nhau rồi... trước đây em còn không hiểu, nhưng sau đó em cũng biết vì

sao A Kiều lại cùng Triệu Cường lại làm ầm làm ï như thế vào buổi tối hôm đó. Chẳng phải là do nó theo em tới nhà họ Tiêu, thấy sự hào nhoáng, ham mê phú quý rồi chê bai Triệu Cường à!”

Dư Tiêu Tiêu cười nhạo: “Chẳng phải nó còn ngấp nghé cả chồng chưa cưới của cô chủ là em sao?”

Tiêu Định Bân nhíu mày: “A Kiều không thể nói chuyện, tên Triệu Cường kia lại có tính cách bạo lực, bọn họ không hợp nhau”.

“Hợp hay không hợp, người ngoài như chúng ta không thể quyết định, nếu A Kiều đã bằng lòng qua lại với anh ta thì chứng tỏ cũng có cảm tình với anh ta”.

Dư Tiêu Tiêu nói đến đây thì cười nhạt một tiếng: “Lẽ nào đợi đến khi nó làm ra việc tày trời gì rồi mới quyết định sao? Hay là anh cũng bị con ả mê hoặc rồi?”

Tiêu Định Bân buông lỏng hai tay, bình thản nhìn Dư Tiêu Tiêu: “Dù sao đi nữa, đối với một người phụ nữ, kết hôn là chuyện quan trọng trong đời, cần phải do cô ấy tự nguyện”.

“Đương nhiên rồi, nếu A Kiều không đồng ý, em cũng sẽ không ép nó”.

Dư Tiêu Tiêu cười nói: “Bất quá, hiện giờ xem ra chị em ruột cũng chẳng là gì, lòng tốt của em trong những năm đều ném cho chó cả rồi”.

Dư Tiêu Tiêu về phòng, không kiềm chế được cơn giận, cô ta lao vào phòng tắm, đóng cửa lại điên cuồng dập vỡ ly tách,

Dư Kiều, Dư Kiều...

Tao nhất định không để cho mày được chết yên ổn!

Chị Lâm giới thiệu cho Dư Kiều một công việc mới, môi trường cũng khá tốt, bà chủ là một người mới từ nước ngoài về, rất thích những phong tục truyền thống, quán rượu này được trang trí theo lối cổ xưa, phong cách phục cổ tràn đầy ý vị.

Dư Kiều từ trên sân khấu bước xuống, tháo mặt nạ lông vũ đeo trên mặt xuống, vừa uống vài ngụm nước, chị Lâm đã vội vàng đẩy cô vào phòng nghỉ: “Tiểu Cửu, mau chuẩn bị đi, có người yêu cầu em lên hát một bài”.

Dư Kiều lập tức đặt cốc nước xuống, viết một dòng chữ lên giấy, hỏi ý kiến chị Lâm: “Bài nào ạ? Em muốn xem thử trước để coi có hát được không?”

“Là một bài hát từ khá lâu rồi, Phượng Cầu Hoàng! Hình như người đàn ông đó cũng là người nước ngoài, ban nãy lúc em vừa hát xong, người này nói rất thích giọng của em nên đã yêu cầu em hát bài mà mình thích nhất...”

Dư Kiều lại sững sờ vài giây, Phượng Cầu Hoàng? Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là bài hát mà mẹ cô - Tô Tẩm thích nhất, lúc Tô Tẩm chưa phát bệnh, Dư Kiều đã nghe bà ngân nga bài hát này. không ít lần.

“Tiểu Cửu, em có hát được không?” chị Lâm dùng vẻ mặt mong chờ nhìn cô: “Người này cho tiền boa khá bộn đó...

Dư Kiều gật đầu, chị Lâm không khỏi vui mừng: “Tốt quá rồi, em tranh thủ chuẩn bị đi, sắp phải lên sân khấu rồi”.


Nhấn để mở bình luận

Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng