Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng


Sau khi ca sĩ khác biểu diễn xong, Dư Kiều lại lên sân khấu lần nữa.

Cô ấy vẫn mặc bộ váy trắng đơn giản khi nãy, vẫn đeo chiếc mặt nạ lông vũ, đây là yêu cầu duy nhất của cô ấy khi đến đây làm việc, không để cô lộ gương mặt thật trước mọi người.

Giai điệu dạo đầu vang lên, bản nhạc quen thuộc như khắc cốt ghi tâm, đồng thời khiến ánh mắt của hai người trên một trên sân khấu một dưới khán đài hơi ửng đỏ.

Dư Kiều hít một hơi thật sâu, từ từ cất tiếng hát:

Có một người con gái đẹp, gặp rồi sẽ chẳng quên.

Một ngày không gặp nàng, tương tư đến điên đại.

Bên dưới khán đài cách sân khấu không xa, một người đàn ông trung niên trông khá tao nhã lịch thiệp, đột nhiên ông ngước mắt lên nhìn Dư Kiều đang hát trên sân khấu, ánh mät vô cùng đắm chiêu.

Ông vô cùng quen thuộc với ca khúc này, nhưng những năm này, ông đã nghe nó không biết bao nhiêu lần, cả trong và ngoài nước, từ núi non đến biển cả, nhưng chỉ có duy nhất lần này, tiếng hát của cô gái trẻ kia mới khiến ông bồi hồi xúc động, tìm lại cảm giác thời thanh xuân của mình.

Khi Dư Kiều kết thúc bài hát, Thời Viễn Sơn đã rơm rớm nước mắt, ông lấy khăn tay ra nhẹ nhàng thấm vào khóe mắt, những người ngồi cùng bàn với ông cũng đưa mắt nhìn nhau đầy ngơ ngác: “Ông Thời, ông sao thế?”

Thời Viễn Sơn lắc đầu, ông thở dài: một tiếng rồi nói “Chỉ là nghe cô gái trẻ kia hát bài hát này, làm tôi đã nhớ đến người bạn cũ của mình”.

“Người bạn cũ đó của ông cũng đến từ thủ đô như chúng ta?”

Thời Viễn Sơn gật đầu: “Đúng vậy, người đó cũng là người thủ đô”.

“Vậy lần này ông trở về nước, nếu có cơ hội, vừa hay có thể gặp lại bạn cũ, tụ tập một bữa”.

“Tôi và cô ấy đã hơn hai mươi năm chưa gặp. mặt nhau rồi”.

“Ông Thời, ông có thể cho tôi biết danh tính của người bạn cũ đó, để chúng tôi tìm giúp ông”.

Nếu có thể giúp ông Thời tìm lại được người bạn cũ, khiến ông ấy vui vẻ, như vậy vụ làm ăn lớn này sẽ có khả năng thành công cao hơn. Có thể hợp tác với Quốc tế Viễn Sơn là ước mơ của rất nhiều người trong giới kinh doanh ở thủ đô.

Thời Viễn Sơn lại nhìn lên sân khấu, cô gái trẻ đó đang cúi đầu chào khán giả, khi cô ấy đứng nghiêng người, dường như bóng dáng đó hoàn toàn trùng khớp với người trong trí nhớ của ông.

“Cảm ơn lòng tốt của anh! Thế nhưng, người đó đã gả làm vợ người ta từ lâu rồi, cũng không cần phải mang thêm những phiền toái không cần thiết cho cô ấy nữa”.

Thời Viễn Sơn nói xong thì đứng dậy gọi trợ lý tới: “Cô gái này tối nay hát rất hay, tôi rất thích, cô sắp xếp đi, tôi muốn vào gặp cô bé đó ở hậu trường”.

Dư Kiều tẩy trang, thay quần áo, rồi đeo khẩu trang lên, cô nhìn thời gian thì cũng đã gần mười một giờ, nếu lại về muộn nữa cô sợ là sẽ gặp phải những phiền phức không đáng có.

Lúc cô vừa định rời đi thì chị Lâm dẫn theo một người đàn ông rất lịch lãm đi vào, trên gương mặt người đó hiện nên vẻ rạng rõ, tươi cười nói với cô:

“Tiểu Cửu, đây chính là người đàn ông vừa đặt bài hát khi nấy, ông ấy rất thích giọng hát của em nên đã có lòng nhờ chị dẫn ông ấy đến gặp em”.

Dư Kiều chỉ đành đặt chiếc túi trên tay xuống, gật đầu chào hỏi Thời Viễn Sơn.

Chị Lâm vội vàng nói với Thời Viễn Sơn: “Thật xin lỗi, Tiểu Cửu của chúng tôi đã bị bệnh từ hồi nhỏ khiến cô ấy không thể nói chuyện quá trôi chảy, nhưng có lẽ là do ông trời phù hộ, giọng hát của cô ấy lại không bị ảnh hưởng, mong ông đừng để bụng việc cô ấy không thể cất tiếng chào hỏi ông”.

Thời Viễn Sơn nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cô ấy đeo khẩu trang, chỉ để lộ ra một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp cùng hàng lông mày dài duyên dáng.

Cô cũng đang nhìn ông, trong ánh mắt cô hiện lên một chút tò mò cùng một chút cảnh giác.

Trong một thời khắc nào đó, dường như Thời Viễn Sơn đã nhìn thấy cô gái ngây thơ hồn nhiên năm đó, cũng đứng trước mặt ông như thế này, ánh nhìn cũng có một chút tò mò dò xét ông, đôi mắt hạnh nhân như chứa đựng của một hồ nước, trong Veo vô cùng.


Nhấn để mở bình luận

Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng