Nhất Khí Triều Dương


Dịch: Hoangtruc

***

Ngô Châu từng gặp qua rất nhiều người cùng nhiều chuyện khiến y tức giận. Nhưng mà nữ đạo sĩ với khả năng trào phúng, lời nói như dao như vậy thì quả là lần đầu tiên y gặp phải.

Trong nhận thức của y, chỉ đa số những kẻ ở tầng thấp kém, không biết trời cao đất dày, đầu óc có chứa trùng, tâm lý có vấn đề thì mới như vậy.

Thế nhưng nữ nhân đội mũ quan núi Thiên Đô này thừa sức trấn áp một phương. Nhân vật như thế chẳng lẽ không phải luôn luôn ngoài mặt hòa hòa ái ái, không bao giờ vạch thẳng mặt người khác hay sao?

"Ngô mỗ hẳn là không đắc tội với đạo hữu, sao đạo hữu lại cay nghiệt như vậy?" Ngô Châu bình ổn lại, thầm tự hỏi chẳng lẽ mình đã từng đắc tội với nàng ta?

"Cái gì mà cay nghiệt, chẳng qua ngươi lòng dạ nhỏ mọn mà thôi." Tuân Lan Nhân nói.

Ngô Châu thật sự tức giận, cảm giác mình rõ ràng đã lui một bước, sao đối phương vẫn cứ hùng hổ dọa người như vậy, bèn nén giận hỏi: "Tuân đạo hữu không định giữ gìn pháp thuật huyền diệu núi Thiên Đô hay sao?"

Tuân Lan Nhân chỉ cười nhạt một tiếng đáp: "Pháp thuật núi Thiên Đô quả thật huyền diệu, nhưng mà Ngô đạo hữu là vì xuất thân hàn vi nên pháp thuật nông cạn, bởi vậy mà tự ti sao?"

Ngô Châu rút cuộc không thể nào kìm chế nổi nộ khí trong lòng nữa, chỉ tay về phía Tuân Lan Nhân nói: "Tốt, hôm nay Ngô mỗ cũng muốn lĩnh giáo pháp thuật núi Thiên Đô một chút."

Nghe đến đây, Triệu Phụ Vân đã hoàn toàn hiểu, Tuân đạo sư đây là muốn bức đối phương xuất thủ.

Trong lòng của hắn, Tuân đạo sư tuy nói chuyện khó nghe nhưng đều là nói có sách mách có chứng, thí dụ nói pháp thuật người ta như thế nào, thuận thế chỉ chỗ nào không tốt.

Mà lời nói với Ngô Châu chủ yếu từng bước ép sát, như thể cầm lấy một cây kim không ngừng đâm vào.

Hắn hiểu ra, Tuân Lan Nhân là muốn đuổi Ngô Châu này đi trước khi đi vào động phủ, miễn cho y cũng đi vào theo, chặn họng không để y đề nghị cùng đi vào tìm kiếm.

"Rất tốt, Tuân đạo sư, đồ trong nồi không muốn chia sẻ cùng người, ngài hẳn là hiểu rõ." Triệu Phụ Vân thẫm nghĩ vậy nên cũng không mở miệng hòa giải.

Tuân Lan Nhân nghe Ngô Châu nói vậy, cũng không đáp lại, nhưng ánh mắt nàng như nói: "Ngươi cứ việc ra tay không sao cả."

Ngô Châu bị cái liếc mắt của nàng ta nhìn qua, khẽ ngẩng đầu nhìn trời, lại không cách nào áp chế tức giận được nữa, ý niệm trong lòng dấy lên. Cái bóng dưới chân y lúc này như sống lại, từ hình thái đơn bạc trải dài ra mặt đất đã nhanh chóng gồ lên trên bề mặt.

Cái bóng đen xì biến hóa rất rõ ràng, màu sắc cũng biến hóa, nguyên bản màu đen nhánh đã biến thành màu xanh, hơn nữa còn kéo dài lên cao. Nó nhanh chóng biến lớn thành một con ác quỷ mặt xanh, thân trên rõ nét với hai cánh to dài tráng kiện, ngũ quan rõ ràng với một cặp mắt xanh con ngươi đỏ ngầu, mũi trâu, miệng to rộng không che kín hàm răng nanh sắc nhọn, không có lông mày, cả nửa thân trên cũng không có lông mao gì cả.

Phần eo trở xuống nửa thân dưới của nó dính liền với cái bóng trên mặt đất, như thể đuôi rắn, vẫn ở trạng thái hư hóa.

Gió lạnh chợt nổi lên trong tiểu viện, nguyên bản thời tiết nóng bức lập tức chuyển sang âm hàn mà tối thùi lại.

Con quỷ từ cái bóng biến thành vừa xuất hiện, trên đỉnh đầu mọi người đã hội tụ một tầng sương mù che kín cả ánh mặt trời.

Bà Xà cùng Lê Dũng đứng sau lưng Ngô Châu đều biến sắc mặt, vội vàng lui về sau ra ngoài tiểu viện, không dám lưu lại trong viện nữa.

Triệu Phụ Vân chỉ liếc một cái cũng biết được nếu con quỷ này có thể tiến thêm một bước nữa là có thể hoàn toàn hóa hình mà ra. Đến lúc đó nó có thể nhập thân vào tượng thần, nuốt hương khói nhân gian, có thể được xưng là quỷ thần.

Luồng khí tức hung sát tà ác kéo đến khiến người ta không khỏi lui một bước, lại nghĩ tiếp tục lùi ra xa hơn nữa. Chỉ là Tuân Lan Nhân lại khẽ nhìn qua hắn một cái, khiến hắn phải thu tâm tư lùi ra sau lại.

Bởi vì bên trong núi Thiên Đô có một câu nói phổ biến, đó là tu hành không chỉ phải tĩnh tâm tồn niệm luyện khí, còn có một loại là lúc gặp nguy hiểm phải như đá ngầm dựng đứng bên trong sóng gió, trì niệm lập thân, kiên trì đối kháng. Có như thế mới có thể khiến pháp niệm bản thân càng thêm ngưng luyện và tinh thuần.

Hắn không hề động, khí thế ác quỷ kia như sóng lớn nhào tới. Trong tích tắc này, hắn chỉ quan tưởng Xích Viêm Thần Quân, câu thông với tượng thần Xích Viêm Thần Quân sau lưng, huyền quang trên người tràn lên. Bên trong huyền quang còn có sắc đỏ vàng khiến huyền quang này như thể ngọn lửa sáng ngời.

Nhưng mà dưới khí hung sát của ác quỷ mặt xanh, huyền quang vô hình trên người hắn như thể ánh nến bị gió thổi ngã qua một phía, tùy thời có thể bị dập tắt mất.

Đột nhiên ác quỷ mặt xanh kia há miệng khẽ hút vào.

"Xùy!"

Cuồng phong trong hư không chợt nổi lên, ánh đèn trong phòng lập tức tắt ngóm, huyền quang trên người hắn cùng quang huy trên tượng thần bị một ngụm hút vào này của ác quỷ mà diệt sạch hệt như những ngọn đèn kia.

Đồng thời, thân thể của hắn lại như bị hấp lực đó hút đi, như thể đang đứng ngoài biên giới của một cơn gió xoáy. Loại hấp lực này không chỉ có gió hút vào ở bên ngoài, mà còn trực tiếp cắn hút thần hồn bên trong.

Hơn nữa ác quỷ này cũng không nhằm vào Triệu Phụ Vân, chẳng qua hắn chỉ bị ảnh hưởng lan tới. Mục tiêu chân chính là Tuân Lan Nhân cơ.

"Định!" Ngay lúc này, hắn thi triển pháp chú Định chỉ để định trụ thân tâm mình, đồng thời còn quan tưởng bản thân như một khối đá ngầm.

Huyền quang bị hút tản đi, nay đã ngừng lại.

Trong lúc hắn cố gắng thủ vững, trên người Tuân Lan Nhân cũng tuôn ra ánh sáng xanh lam. Chẳng qua ánh sáng xanh này chỉ có một màu xanh lam đậm, tỏa sáng lạnh lẽo, cũng có xu hướng bị hút đi, ngọn lửa khẽ lệch nhưng không hề biến dạng thành một sợi ánh sáng như bên phía Triệu Phụ Vân.

"Phù!"

Ác quỷ thở ra một hơi, một luồng gió hắc sát từ trong miệng nó tuôn ra.

Cũng đúng lúc này, Tuân Lan Nhân ra tay. Chỉ thấy cánh tay nàng một mực rủ bên áo báo đã nâng lên, cánh tay như ngọc xuất hiện, ngón tay ngọc chỉ một cái về phía hư không, miệng xuất ra một tiếng chú âm thanh thúy.

"Định!"

Chỉ thấy ánh sáng nơi đầu ngón tay nàng nổ tung, theo pháp chú tản đi, chui vào trong hư không. Chỉ tích tắc sau, hư không ngưng kết, như định trụ ác quỷ có thể thổi tan thần hồn người khác này lại.

Hơn nữa định trụ không chỉ là ác phong, mà tựa hồ như định trụ cả ác quỷ cùng bản thân Ngô Châu nữa.

Chỉ thấy sắc mặt Ngô Châu biến đổi. Y cảm thấy không xa xăm tối tăm có một lực lượng một cỗ cường đại trói buộc y lại. Ý niệm trong lòng y lại không ngừng dũng động, ác quỷ mặt xanh trên đỉnh đầu như thể một quả bong bóng bị một bàn tay vô hình niết bóp không ngừng biến đổi hình thái.

Đúng lúc này, Ngô Châu há mồm rống lên một tiếng, ác quỷ trên đỉnh đầu cũng hành động tương tự.

Lực lượng định trụ trong hư không lập tức bị xé mở. Triệu Phụ Vân nghe được tiếng gào to bên tai, nhưng chỉ thoáng gào lên rồi lại biến mất ngay, bởi hắn nghe được âm thanh pháp chú của Tuân Lan Nhân vang lên.

"Nhiếp!"

Một từ "Nhiếp" này vừa ra, âm thanh kia như bị "bắt" đi mất, mọi âm thanh trong hư không này đều biến mất, yên tĩnh đáng sợ, như thể tiến vào trong một thế giới tĩnh lặng vậy.

Mà Triệu Phụ Vân nhìn thấy Tuân Lan Nhân xòe năm ngón tay ra, chỉ cảm thấy như thể nàng đã bắt hết tất cả âm thanh vào trong bàn tay này. Hơn nữa hắn còn có cảm giác như chính mình cũng bị bàn tay ngọc kia bắt chặt lấy.


Nhấn để mở bình luận

Nhất Khí Triều Dương