Nhất Khí Triều Dương


Dịch: Hoangtruc

***

Bà Vưu Thấp cũng thả vài âm hồn từ trong túi nạp âm của mình ra, nhanh chóng đuổi theo sau.

Tuân Lan Nhân lại căn bản cũng không ngừng chân mà cứ bước nhanh về phía trước, nhanh chóng tiến tới cầu thang.

Cầu thang này có tổng cộng mười ba bậc, không có cửa. Vốn lúc đầu hẳn là có mành cửa đàng hoàng đấy, nhưng hiện tại màn vải đã nát bươm, rơi vãi đầy mặt đất.

Nhưng điều khiến Triệu Phụ Vân phải kinh ngạc, đó chính là chỗ cửa treo màn vải kia còn treo một người.

Gió từ bên ngoài thổi nhẹ vào khiến thân thể người đang treo chỗ màn cửa đung đưa, lộ ra chính diện với đầu lưỡi thè dài và đôi mắt đầy máu.

"Đây là Trần A Tứ." Trang Tâm Nghiên trầm giọng nói với Triệu Phụ Vân đứng bên cạnh.

Triệu Phụ Vân cũng nhận ra người này là một thành viên trong số những người bán hàng rong trước kia. Nhưng lúc này hai mắt đối phương chứa đầy hung ý như thể có vô biên oán niệm đang tụ hết cả trong mắt gã.

Nếu là một người không có tâm chí cứng cỏi, nhìn vào sẽ bị hung ý này làm tổn thương thần hồn, oán niệm tức thì thừa cơ xâm nhập vào người, dây dưa trong thần hồn, sẽ khó mà sinh sống an ổn được.

Lê Dũng được bà Xà ra hiệu bèn lôi thêm hai con rắn nữa ra khỏi túi đựng rắn. Hai con rắn đen nghe được tiếng huýt quái dị kia, nhanh chóng bò tới bên dưới người kia, luồn lên một trượng cao cắn thẳng vào con mắt Trần A Tứ.

Nhưng mà hai con rắn lại nhanh chóng rơi xuống mặt đất, vặn vẹo một lúc rồi chết mất.

"Xà nhi của ta được cho ăn thịt oán thi, dần dà có thể tìm kiếm được oán linh, hơn nữa còn có thể thông qua cắn nuốt thịt oán thi mà ăn cả oán linh, làm sao lại như vậy..."

Trong giọng nói của Bà Xà đã có thêm sợ hãi.

Bà Vưu Thấp bên cạnh cũng khẩn trương nói: "Lúc trước không có những thứ này, mấy thổ phu tử kia đi vào, hẳn lúc tiến vào đã động chạm đến cấm kỵ gì rồi."

"Lúc trước các ngươi đi tới chỗ nào?" Tuân Lan Nhân hỏi.

"Lúc trước chúng ta đi qua một khoảnh sân phơi, có một lối đi lên và một lối đi thông xuống bên dưới. Chẳng qua người của chúng ta đi vào, đều không có trở ra." Bà Vưu Thấp đáp.

Tuân Lan Nhân nghe vậy, lại không quay đầu nhìn mà nói: "Đốt hắn đi."

Triệu Phụ Vân thò tay sờ vào ngọn đèn, đầu ngón tay như ngắt một ngọn lửa sáng ngời bắn ra. Một đốm sáng đỏ vàng bay một đường vòng cung, như mang theo sinh mạng rơi xuống thi thể đang treo lơ lửng kia.

Trong nháy mắt khi lửa rơi xuống, Triệu Phụ Vân đã biến hóa thành kiếm chỉ chỉ vào thi thể, miệng phun chú ngôn: "Đốt!"

Trong một chớp mắt, đốm lửa trên thi thể tuôn ra một đống lửa lớn.

Thi thể kia bắt đầu uốn éo giãy giụa như thể cực kỳ thống khổ, mà thật sự cũng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Khi thi thể kia bị rớt xuống mặt đất, tất cả trở nên bình tĩnh lại, ngọn lửa cũng dập tắt.

Trong mắt tất cả mọi người chỉ có vậy mà thôi. Dù là bà Xà hay vẫn là bà Vưu Thấp thì bọn họ chỉ am hiểu hoạn âm dưỡng cổ, hoàn toàn không có liên quan gì tới hỏa pháp cả.

Đối với những thứ âm tà này, dương hỏa mới là thứ khắc chế tốt nhất.

Mà Triệu Phụ Vân mang theo tượng thần Xích Viêm Thần Quân trên lưng, cầm ngọn đèn mang ngọn lửa nhân gian trên tay, lại như hòa hợp với thần hỏa làm một. Nên lửa này đã có đặc tính đốt cháy hết thảy âm tà của Xích Viêm thần hỏa, còn có tính bền bỉ của lửa nhân gian nữa.

Thần hỏa đốt cháy, đến khi thi thể bình ổn lại thì mới dập tắt.

"Đi vào." Tuân Lan Nhân nói.

Bà Xà cùng bà Vưu Thấp liếc nhìn nhau, đều nghĩ mình nhất định phải biểu hiện thật tốt một phen.

Triệu Phụ Vân cùng đi lên bậc thang theo. Các nàng không khỏi nhường vị trí để Triệu Phụ Vân đi sát bên cạnh Tuân Lan Nhân.

Hắn đứng ở cửa bậc thang, nhìn xuống sân phơi. Bên dưới có rất nhiều tàn gỗ mục, có thể nhìn ra được năm đó nơi đây hẳn phải có rất nhiều chỗ ngồi được sắp xếp cho các đệ tử.

Mà ánh mắt Triệu Phụ Vân không khỏi nhìn lên đỉnh đầu, chỗ đó khảm nạm từng viên bảo thạch, dưới ngọn đèn mờ mờ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, có màu xanh đen đầy thần bí.

"Dùng lửa đốt qua một lượt đi." Tuân Lan Nhân nói.

Triệu Phụ Vân không nói hai lời, đi tới phía trước, thò tay chỉ thẳng vào trong nội đường tối hù. Con chim lửa một mực xoay quanh phía trên đỉnh đầu bọn họ đột nhiên trở nên sống động, phát ra tiếng gáy vang, sau đó vỗ vỗ hai cánh tuôn ra một cơn sóng lửa.

Chim lửa bay thẳng vào nội đường, mang theo con sóng lửa trong tích tắc đã thắp sáng hết thảy toàn bộ mảnh sân này, rồi nó bắt đầu bay vòng quanh khoảnh sân.

Hai người bà Xà cùng bà Vưu Thấp cảm nhận khí tức thần hỏa từ con chim lửa phát ra không khỏi lui về phía sau một bước. Bọn họ tu hành pháp thuật thuộc Âm, cực kỳ mẫn cảm với ngọn lửa, huống chi đây còn là thần hỏa. Ngọn lửa chỉ mới vọt qua bên người đã có cảm giác như thần hồn bị đốt cháy rồi.

Các nàng lùi về phía sau một bước, lại chứng kiến được một cảnh tưởng khó mà tưởng tượng nổi.

Những viên bảo thạch âm u khảm nạm trên vách động lại đang bắt đầu chuyển động.

Vào lúc này, bọn họ mới phát hiện đó căn bản cũng không phải là bảo thạch gì cả, mà là từng con trùng nhỏ.

"Đây là, đây là Bảo Thạch cổ trùng." Bà Xà khiếp sợ nói. Bảo Thạch cổ trùng là Thi Biệt trùng tiến giai thành, phương thức đào tạo đã thất truyền. Tuy rằng rất nhiều người đào tạo ra được Thi Biệt trùng, đều mơ ước có thể đào tạo ra Thi Tiên trùng thần bí nhưng chưa từng có người thành công qua.

Bọn họ qua lại nơi đây không ít, thế nhưng rõ ràng lại không phát hiện ra trên vách tường đều là Bảo Thạch cổ trùng. Quả nhiên như trong truyền thuyết từng nói, lúc bất động đã hoàn toàn cởi bỏ hết khí tức hung lệ của cổ trùng, chỉ còn giữ lại khí tức tự nhiên như đá bảo thạch.

Nhưng mà lúc này chúng đã lần lượt tỉnh lại, ước chừng một trăm con.

Da đầu Triệu Phụ Vân cũng run lên, không nghĩ lại nhiều như vậy.

Mà lúc này Tuân Lan Nhân thò tay lên ngọn đèn trên tay Triệu Phụ Vân bóp một cái, lòng bàn tay nàng như thể đã véo ra một đốm lửa cháy.

Chỉ thấy nàng ném ra, một quả cầu lửa gào thét rơi xuống mảnh không gian này, miệng nàng vang lên pháp chú: "Diệt!"

Quả cầu lửa nổ tan, ánh lửa bắn ra như kim châm đâm thẳng vào mỗi con Bảo Thạch cổ trùng. Đám Bảo Thạch cổ trùng kia rơi xuống như mưa, không con nào may mắn trốn thoát được.

Bà Xà muốn nói lưu lại vài con nhưng không dám mở miệng.

"Đi!" Tuân Lan Nhân nhanh chóng bước đi trước, hỏi: "Bên nào là hướng xuống phía dưới?"

"Bên phải!" Bà Vưu Thấp vội vàng đáp.

Tuân Lan Nhân đi tới, lại dừng lại nói: "Triệu Phụ Vân, ngươi đi bên cạnh ta, dùng ngọn lửa dò đường. Ngọn lửa này có thể đốt cháy được hết thảy mọi thứ ở nơi này."

Triệu Phụ Vân đi theo bên cạnh Tuân Lan Nhân, nhưng những người khác lại cảm thấy Tuân Lan Nhân muốn chiếu cố đồng môn nên bảo hắn đi bên cạnh để dễ bảo vệ hắn hơn.

Chim lửa bay ở phía trước, bọn hắn đi dọc qua bên cạnh cầu thang, đi xuống cầu thang hướng xuống bên dưới. Chưa đi bao lâu thì đã tới được một khoảnh sân rộng lớn, chỗ đó còn có một gian phòng.

Cửa phòng mở, con chim lửa bay đến cửa gian phòng, lại như bị giội nước mà lửa tắt ngóm đi.

"Cẩn thận, nơi này là hành lang mê hoặc vô tận, chúng ta điều thi khôi cùng linh quỷ tiến vào nơi đây, lại vĩnh viễn không đi ra ngoài được, còn dần dần mất đi liên hệ." Bà Xà nói.

Triệu Phụ Vân không lên tiếng, chỉ yên lặng huyễn hóa ra lại một con chim lửa khác, xoay quanh trên đỉnh đầu, không để nó bay qua nữa.

Mà Tuân Lan Nhân lại cầm một mồi lửa nắm trong lòng bàn tay, vung ném ra. Quả cầu lửa gào thét kéo lê một đường vòng cung tới gian phòng kia, nổ tan.

"Diệt!"

Ánh lửa đột nhiên nổ tung, lóe sáng, tựa như có thể tiêu diệt hết thảy hắc ám.

Sau đó Tuân Lan Nhân đi qua, Triệu Phụ Vân vẫn đi theo sau lưng. Từ nơi này đã ngửi thấy rõ mùi khét như thể mùi tóc cháy. Hắn nhìn ngó vào bên trong, có vẻ như là một gian phòng đệ tử cư trú. Nhưng Tuân Lan Nhân không định đi vào nên hắn cũng không đi vào tìm tòi.

Tuân Lan Nhân tiếp tục đi xuống dưới, như thể nàng đã có mục tiêu rõ ràng. Dọc theo cầu thang quanh co hướng xuống phía dưới, cứ cách một đoạn đường thì sẽ lại gặp một gian phòng. Nhưng đều bị Tuân Lan Nhân nắm mồi lửa vung ném vào tiêu diệt hết.

Trong mắt người khác, pháp thuật này vô cùng đơn giản tự nhiên như thể bên trong chẳng có bao nhiêu huyền diệu gì. Nhưng Triệu Phụ Vân lại rất rõ ràng, nàng thi pháp nhìn qua rất đơn giản nhưng uy lực lại khổng lồ như vậy, càng nói rõ sự cường đại của nàng.

Nắm một đốm lửa, sau đó nháy mắt làm nó nổ tung thì hắn cũng làm được. Nhưng mà trong lúc nổ tung kia còn có thể kết hợp hỏa diễm cùng pháp chú chữ Diệt lại làm một thì hắn không làm được.

Thậm chí có thể nói đến mỗi pháp chú chữ Diệt không thôi hắn còn không hoàn toàn nắm giữ được.

Đương nhiên ngoại trừ lần thi pháp đầu tiên Tuân Lan Nhân có niệm tụng chữ Diệt, những lần sau đều không niệm chú. Nhưng Triệu Phụ Vân có thể cảm nhận được cái pháp ý Diệt giết hết thảy trong đó không hề yếu bớt chút nào.

Đây là tài nghệ vô thanh thi chú.

"Ngươi học xong chưa?" Tuân Lan Nhân đột nhiên hỏi.

Những người khác nghe nói như thế chợt nghi hoặc, không biết vì sao Tuân Lan Nhân lại hỏi như vậy.

Mà Triệu Phụ Vân nghe vậy chỉ hơi hơi trầm ngâm, rồi nói: "Tuân sư diễn qua nhiều lần như vậy, đệ tử đã nắm sơ rồi."

Những người khác đều nhìn qua Triệu Phụ Vân, trong lòng không khỏi suy nghĩ chẳng lẽ vừa rồi không phải là giết âm tà? Mà là đang dạy pháp?

Thế nhưng tất cả mọi người đều không lên tiếng, đều là đi theo sau lưng, vì sao chúng ta chỉ cảm thấy pháp thuật kia lợi hại, còn ngươi lại có thể học được?

"Vậy ngươi nói một chút." Tuân Lan Nhân đi trước, Triệu Phụ Vân bước theo sau.

"Nhiếp hỏa tinh áp súc lại, gửi pháp niệm vào trong đó, sử chúng rơi vào đúng mục tiêu. Sau đó thuận theo đặc tính phát tán của tia lửa, thúc đẩy tốc độ ánh lửa phát tán nhanh hơn, đồng thời kết hợp với pháp ý của pháp chú Diệt ở trong đó khiến ánh lửa có thể giết chết âm tà trong bóng tối."

"Pháp ý chữ Diệt là nhằm vào ai?" Tuân Lan Nhân hỏi.

"Chẳng lẽ không nhằm vào âm tà trong đó?" Triệu Phụ Vân hỏi lại.

"Ha ha, ngươi đang ở ngoài sáng, âm tà nấp trong tối, ngươi không thấy được chỗ chúng thì làm sao nhắm vào chúng được?"

"Vậy, đệ tử hiểu rồi. Pháp ý chữ Diệt kết hợp với ánh lửa nổ tung, là nhằm giết chết hắc ám. Mà âm tà trong bóng tối chẳng qua là đi theo hắc ám, cho nên cùng diệt vong." Triệu Phụ Vân đáp.

"Cũng không quá ngu dốt." Tuân Lan Nhân thản nhiên nói.

Những người khác nghe xong đoạn đối thoại này, đến cuối cùng lại đột nhiên cảm thấy như Tuân Lan Nhân đang chửi mình.

Nếu Triệu Phụ Vân như vậy mà chỉ tính là không quá ngu dốt, vậy bọn họ tự cảm thấy mình căn bản không xứng tu hành rồi.


Nhấn để mở bình luận

Nhất Khí Triều Dương