Nhất Khí Triều Dương


Dịch: Hoangtruc

Nguồn: bachngocsach

***

Sau khi trở về, Triệu Phụ Vân nằm xuống ghế mây, rót một chén trà lạnh uống một ngụm, mới sực nhớ đây là chén trà mà Tuân sư đã uống.

Hắn thầm nghĩ lại chuyện ngày hôm nay, phát hiện có rất nhiều chuyện mình không có khả năng đối phó nổi, chỉ có thể bị động đứng nhìn, bồi hồi ở bên cạnh.

Hắn nhắm mắt lại, dần bình ổn tinh thần, bắt đầu tu hành.

Huyền Quang chuyển động trong hư không phía trên, thu nhiếp lấy âm lộ giữa trời đất.

Đến khi sắc trời chuyển sáng, hắn mới trở vào phòng.

Liên tiếp vài ngày hắn đều ở trong viện tu hành, sau đó đi ra ngoài dạo một vòng. Bây giờ địa vị của Chu Bồ Nghĩa ở nơi đây đã được tăng lên, nha môn xây dựng cũng nhanh hơn nên ông ta cũng vội vàng không thôi.

Hôm nay hắn lại đến miếu Xích Quân, phát hiện tượng Xích Quân đã được tạc gần xong rồi, hơn nữa còn mang thần thái khá là nguyên vẹn nữa.

Thân tượng thần được tạc theo hình dáng mặc pháp bào rủ dài xuống, nên chỉ lộ ra bàn chân.

Còn bàn tay tượng thần trống không để trước ngực, bàn tay mở ra bằng phẳng. Triệu Phụ Vân nhìn qua chắc chắn có thể đặt chiếc Kiếp Hỏa đăng lên trên đó dễ dàng.

Trong mấy ngày này, hắn cũng đã thử viết Xích Viêm thần chú lên trên thân Kiếp Hỏa đăng nhưng căn bản không cách nào viết lên được. Ngọn đèn Kiếp Hỏa đăng như thể có một loại pháp vận không dính bụi trần.

Chẳng qua là muốn khắc chữ lên tượng thần Xích Viêm Thần Quân lại dễ dàng hơn nhiều. Hắn không để hai thầy trò tạc tượng kia khắc mà mượn họ con dao khắc, quan sát một hồi rồi bắt đầu ra tay khắc lên thân tượng.

Hắn bắt đầu khắc kinh Xích Viêm Trú Thân trên lưng tượng, kéo dài từ gáy xuống lưng.

Giữa những dòng chữ mạnh mẽ hữu lực mơ hồ còn hàm chứa một cỗ hỏa khí bên trong, khiến hắn cảm thấy khá hài lòng.

Tiếp theo hắn lại bắt đầu từ bờ vai tượng khắc một đường Xích Viêm thần chú xuống đến chỗ cổ tay, bên tay kia cũng tương tự.

Cuối cùng hắn lại khắc phần giữa trán Xích Viêm Thần Quân một đạo hỏa phù nữa.

Hỏa Phù hoàn thành, cả tượng thần như thể được thắp lên một ngọn lửa. Ngoài ra hắn còn khắc lên lòng bàn tay nâng Kiếp Hỏa đăng thêm một hỏa phù nữa.

Hắn không ngừng nghỉ mà tiếp tục khắc từng đạo hỏa phù lên khắp quần áo tượng. Hỏa Phù như thể hoa văn che kín toàn thân tượng. Hắn còn lấy chu sa cùng vài loại dương dược điều chế với nhau, bôi vào mũi dao khắc, khắc ra những đường hoa văn kia.

Sau khi lau sạch tượng thần, nhìn lại xem, đột nhiên thầy trò hai người tạc tượng chỉ cảm thấy nguyên bản là một pho tượng đá, vào lúc này như thể đã thành một ngọn lửa nóng đang thiêu đốt.

Triệu Phụ Vân lại cầm lấy Kiếp Hỏa đăng cùng với bốn mươi chín ngọn đèn dầu trong nhà bày xếp chung quanh pho tượng, làm thành một vòng tròn.

Còn tượng thần Xích Quân bằng gỗ táo đỏ của hắn thì được đặt dưới chân tượng này.

Triệu Phụ Vân nhìn tượng thần được ngọn đèn vây quanh, trong lòng hết sức hài lòng.

Hắn nói với hai người Đông An Bình cùng Vưu Đông Thạch: "Xin nhận lấy số bạc này, cùng với hai đồng Xích Quân phù tiền nữa, cảm tạ hai vị đã vất vả mấy ngày nay."

"Không dám không dám!" Hai người khom lưng nhận lấy bạc cùng đồng Xích Quân phù tiền. Đến lúc này thì coi như Triệu Phụ Vân đã dùng hết toàn bộ Xích Quân phù tiền mà mình luyện chế lúc ở trong núi rồi.

"Mời hai vị trở về đi, sắc trời đã tối, không nên nấn ná lâu ở ngoài thành này." Triệu Phụ Vân nói.

Hai người nhìn thấy những ngọn đèn vây quanh tượng thần cùng với pho tượng thần Xích Quân đầy vẻ thần bí uy nghiêm trong ánh lửa, trong lòng có đủ loại suy đoán nhưng chỉ có thể nín nhịn để trong lòng.

Hai người một đường đi dọc sườn núi xuống, quay đầu nhìn lại miếu Xích Quân, phát hiện cửa miếu đã đóng lại. Nhìn ánh lửa mơ hồ từ trong khe cửa lọt ra, bọn họ chợt cảm thấy giáo dụ mới tới này mạnh hơn vị giáo dụ trước nhiều lắm.

Người trước làm việc hấp tấp, hỉ nộ đều hiện trên mặt, mà vị này dù luôn khách khí mỉm cười với mọi người nhưng mỗi lần bọn họ nghĩ tới ngọn lửa trong đêm hôm đó đều không kìm được mà hãi hùng khiếp vía.

Đông An Bình cũng từng nhìn thấy tòa miếu lúc trước, lại cảm thấy tòa miếu ở trong khu núi rừng u ám, cạnh bờ sông âm trầm mờ mịt này hẳn phải là một nơi tàng âm nạp quỷ. Mà trước đó nữa, nơi đó là một tòa hắc miếu, quả thật là nơi như thế.

Nhưng là bây giờ nhìn lại y chỉ cảm thấy tòa miếu kia như một mình đứng giữa bầu trời đêm, trấn thủ ngọn núi con sông này.

Trong núi có yêu quái, trong sông có Quỷ ám, người ở nơi đây chen chúc sinh hoạt chỉ biết dưỡng cổ nuôi âm, khu thi đối kháng lại. Qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc nơi này đã xuất hiện một ngọn lửa, như thể chiếu sáng mảnh đất u ám này.

Triệu Phụ Vân đóng chặt cửa miếu, ngồi xếp bằng trên mặt đất trong miếu.

Hắn lẳng lặng nghĩ lại tất cả những lời nói hành động mấy ngày nay của mình.

Mấy ngày nay tuy rằng hắn giết chóc rất nhiều, tuy là bị bức bách dồn ép nhưng xác thực hắn đã động thủ. Lúc này hắn đang ở trước thiên hạ của Xích Viêm Thần Quân chí cương chí dương, ngẫm nghĩ lại hành vi của mình, như tuyên cáo cho Xích Quân biết, lại như muốn chải vuốt nhìn kỹ lại tâm mình.

Rốt cuộc hắn tĩnh tu một phen, mới lần nữa mở mắt ra, sau đó đột nhiên vung kiếm chỉ ra, như thể đang hái hoa kẹp lấy một đốm lửa. Ánh lửa lập lòe trên đầu ngón tay.

Luyện pháp ngưng luyện Huyền Quang có thể họa phù trong hư không, mà hắn dùng lửa họa phù càng có thể nói là tài nghệ cao hơn một bước. Kiếm chỉ chém ra, đốm lửa rơi xuống một đạo hỏa phù khắc trên người tượng thần.

Hắn không ngừng nghỉ, một hơi chém ra mười bảy đốm lửa vung lên tượng thần. Mỗi một đốm lửa rơi xuống hỏa phù như khắc sâu vào tận bên trong, phát sáng ánh lửa.

Hắn dừng lại, nhắm mắt tĩnh tu trong chốc lát, sau đó đứng dậy đi tới sau lưng tượng thần, lại lần nữa chém ra đốm lửa khắc sâu vào bên trong hỏa phù.

Khi hắn ngừng tay lại thì tượng thần này đã như được khoác một bộ quần áo bằng ánh lửa.

Cuối cùng hắn đi tới chính diện, nhìn chỗ mi tâm tượng thần, lại không vung tay châm hỏa phù mà ngồi xuống.

Bên tai hắn nghe có tiếng sóng vỗ ngoài sông, có tiếng chim đêm gáy mang theo một cảm giác âm trầm không thua kém gì tiếng gió bờ sông và tiếng sóng vỗ mang đến.

Lúc giữa trời đất có tia nắng mặt trời rơi xuống miếu Xích Quân, thì tiếng niệm Xích Viêm thần chú trong miếu chợt vang lên.

Trong một thoáng chốc đó, đến những người đánh cá dưới sông cũng chợt nghe thấy tiếng tiếng tụng kinh vang vọng từ trong miếu Xích Quân trên sườn núi truyền đến. Tiếng tụng này như thể âm thanh trong một gian phòng kín, tiếng vang vọng trùng điệp, biến thành hùng hồn như thật nhiều người đang cùng lúc tụng kinh.

Có người tới ngoài miếu, nhìn qua khe cửa thấy được bên trong có ánh lửa tràn dâng, nhìn thấy ánh mặt trời từ trên mái nhà rơi vãi xuống tụ họp thành một ngọn lửa. Bọn hắn đều cảm thấy cực kỳ khô nóng như thể mặt trời trên cao kia đã chuyển xuống miếu này rồi.

Trong miếu, ánh lửa trên những ngọn đèn cũng vọt sáng ngời, ngọn lửa bập bùng ánh lên trên thân tượng như sấy khô bức tượng, khiến ý chí nơi sâu xa nào đó thẩm thấu vào bên trong thân tượng.

Ánh sáng đỏ trên tượng thần bằng gỗ táo đỏ dưới chân tượng cũng như vọt sáng hơn, hòa cùng ngọn lửa thành một mảnh đồng nhất.

Đúng lúc này Triệu Phụ Vân cũng cảm nhận được cảm giác nóng rực trên bầu trời lên tới mức cực đại, cả người hắn nổi lên một cỗ thần uy, hai mắt lóe lên ánh sáng đỏ uy nghiêm. Chỉ thấy hắn lớn tiếng nói: "Thỉnh Xích Quân trú niệm thân này."

Ngón tay hắn duỗi ra, điểm lên một đốm sáng lên đạo hỏa phù trên mi tâm tượng thần.

Một tích tắc này, cả pho tượng thần như sống động lên, như thể được vẽ rồng điểm mắt, ánh sáng màu đỏ nguyên bản trên tượng thần lúc này như thể lưu loát hơn, hội tụ cả về mi tâm tượng, sau đó lại từ từ biến mất như đã được thu vào bên trong thể nội tượng.

Đến tận đây, nơi này mới thật sự là miếu Xích Quân.

Coi như là đạo tràng mới của hắn.

Chẳng qua đạo tràng này của hắn, cũng chỉ là vì muốn luyện được Kiếp hỏa kia.

Hắn đứng ở nơi đó nhìn Kiếp Hỏa đăng được nâng trong lòng bàn tay tượng thần, nhìn phía trên đèn đã bắt đầu nổi lên ánh lửa đỏ mà hưng phấn không thôi.

Nếu ngưng luyện ra được chân sát của kiếp hỏa, cũng chính là lúc hắn Trúc Cơ được rồi.


Nhấn để mở bình luận

Nhất Khí Triều Dương