Nhất Khí Triều Dương


dịch: anhdunghcdc

***

Trừ cái đó ra, trên tay nàng còn có một cái vòng tay bằng vàng, có lẽ trước kia từng là một pháp khí nhưng bây giờ chỉ còn là một thứ kim khí bình thường, xem như tiền tài dùng được. Hắn nhìn thấy trên cổ đối phương đeo một cái chuông nhỏ.

Nhẹ nhàng tháo cái chuông ra thì sợi dây liền mục nát, rơi xuống vị trí xương quai xanh. Cái chuông có màu đen chưa đầy chú văn phù lục. Hắn nhẹ nhàng lay động, cả hư không như cũng lay động theo. Hắn cảm thấy trong đầu mình như đụng phải cái gì.

Cảnh tượng trong mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ, sau đó hẳn cảm giác mình đứng cũng không vững, trong lòng kinh hãi, thân thể muốn bổ nhào về phía trước. Hắn nỗ lực xoay người lại, đặt mông ngồi xuống.

Trong nháy mắt ấy, hắn thấy hoảng hốt, mọi thứ nhìn thấy đều thay đổi, đồ vật trở nên tươi sáng không còn tối tăm.

Đỉnh đầu hắn là một vầng sáng nhạt màu lam, một khối đá quý màu xanh phát ra ánh sáng. Triệu Phụ Vân thấy mình biến thành một người khác, một nữ nhân.

Nàng có thể cảm nhận được tâm tình của nữ nhân. Thấp thỏm. Bất an...

Trên chỗ hắn ngồi đều có người ngồi, chủ vị là một người mặc pháp bào màu đen, phía trên có tơ vàng tơ bạc thêu thành hoa văn. Sắc mặt người này u ám, trong tay cầm một phong thư đi tới đi lui, chốc chốc lại liếc nhìn.

Bỗng nhiên, hắn mở miệng. “Bên Thần đô muốn thời điểm cuối năm nay phải cung cấp ba ngàn khối linh châu thượng phẩm, nếu sai hẹn sẽ phải chịu thần luật, các ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?”

Triệu Phụ Vân nghe rõ, nhưng lại không biết Thần đô là cái gì. Lúc này hắn nghe thấy mình nói ra lại là một giọng nữ.

“Mấy năm qua, mỗi năm Thần đô lại tăng yêu cầu số lượng linh châu. Năm ngoái, linh châu là do chúng ta chinh phạt Đan Đỉnh hồ, sĩ tốt thương vong hơn ngàn người mới gom đủ số để nộp lên. Hiện giờ yêu cầu còn nhiều hơn năm trước đến năm trăm khối, chúng ta sao có thể gom đủ?”

Một người đối diện nói. “Ôi, Lan Vân Quốc chúng ta đã đại chiến với đám quỷ Hoàng Tuyền hơn ba mươi năm qua, các tộc ở động thiên khốn khổ không thể tả.”

Lại có người khác tiếp lời. “Mấy chốt là thời gian đã gần cuối năm, trong hồ này năm nào chúng ta cũng thu hoạch nên không được nghỉ ngơi hồi phục, tổn hao không ít, con non cũng không kịp lớn. Hơn nữa thứ họ muốn đều là thượng phẩm. Năm ngoái bên hồ Bành Trạch dùng một ít trung phẩm thay thế thượng phẩm linh châu, người đưa linh châu đều bị xử tử. Con trai hồ chủ hồ Bành Trạch phải thay cha chuộc tội, tiên phong đi giết đám quỷ chúng Hoàng Tuyền.”

Nhất thời, mọi người đều rơi vào tĩnh lặng nhìn người ở vị trí chủ vị. Người này trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói.

“Ba ngày tước, người Đại La Thiên tới tìm ta, nói là chỉ cần bằng lòng dựa vào bọn họ, bọn họ sẽ che chở cho chúng ta.”

“Đại La Thiên?”

“Đại La Thiên a...”

Tiếng bàn tán nổi lên xôn xao. Đại La Thiên này rất thần bí, cũng là một thần quốc. Nghe nói ở đó có nhiều người tu vi cao thâm.

“Nếu thực sự có được sự che chở của Đại La Thiên, thì chúng ta...”

Lúc này, chợt có người lên tiếng nhưng nói ra nửa chừng lại dừng lại. Có điều, lời chưa nói hết mà ý thì đã rõ ràng. Người đứng chủ vị nhìn mọi người, không thấy ai lên tiếng cũng không thấy ai phản đối, chứng tỏ ý mọi người đã quyết. Vừa lúc hắn định lên tiếng thì nữ tử kia lại cất lời.

“Người của Đại La Thiên nói liệu có tin được không? Vạn nhất bọn họ nuốt lời không che chở thì chúng ta sẽ thế nào? Sự thực là, từ giờ đến cuối năm chúng ta lấy đâu ra ba ngàn khối linh châu thượng phẩm? Không giao lên, cả Mê Vụ động thiên đều bị phạt, rất có thể sẽ bị đày đến Hắc Nguyên liều mạng với quỷ chúng Hoàng Tuyền. Động chủ, mỗi năm, chiến tranh làm chết đi bao nhiêu người ngươi là người rõ hơn ai hết.”

Động chủ kia lại rơi vào trầm mặc. Nếu có pháp lực cao thâm, pháp thuật cường đại hắn tất nhiên không sợ. Nhưng người trong Mê Vụ động thiên đa phần đều ôn hòa, lấy nuôi dưỡng làm chủ nên pháp thuật bản thân không tính là cường đại.

“Đại La Thiên rất có uy tín.” Có người lên tiếng.

“Vậy để chúng ta tiếp xúc thêm xem thế nào.” Động chủ hơi gật đầu, đúng lúc ấy giữa hư không chợt xuất hiện một giọng nói.

“Phụng thần chủ chi mệnh điều tra, Mệ Vụ động thiên phản nghịch, theo Thần luật tội đáng chém.”

Chữ ‘Chém’ vừa xuất hiện, trong phòng chợt hiện lên một vệt sáng.

Đạo thần quang hiện ra trong nháy mắt, Triệu Phụ Vân nhìn thấy trên thân động chủ bay ra một đạo quang hoa bung nở, hắn cảm thấy một cảm giác nguy hiểm cực độ.

Đúng lúc ấy, ý thức của hắn bị một cỗ lực lượng kéo ra, thoát khỏi thân thể nữ tử kia, ánh mắt tối sầm lại, sau đó thấy mình đã về lại thân thể của mình. Hắn vẫn đứng đó, trên tay cầm một cái chuông nhỏ, bên cạnh là Tuân Lan Nhân.

Hai mắt Tuân Lan Nhân phóng ra thần quang nhìn kỹ Triệu Phụ Vân, có ý dò xem trên người hắn có bị cái gì phụ thể hay không.

“Tạ ơn Tuân sư cứu mạng.” Triệu Phụ Vân bình tĩnh nói.

Nháy mắt vừa rồi, hắn thực sự cảm thấy mình có thể chết. May thay hắn được Tuân Lan Nhân nhiếp hồn mình đi ra. Sau khi chắc chắn Triệu Phụ Vân không gặp vấn đề gì nàng mới nói.

“Thời điểm nắm lấy đồ vật phải cẩn thận, không nên để nó chiếm lấy thân thể.”

Triệu Phụ Vân khẽ gật đầu nhìn cái chuông trong tay, khí tức cái chuông hiện ra yếu ớt, mỏng manh. Hắn cất kỹ cái chuông. Những người khác thấy hắn không làm sao thì tiếp tục tìm, hắn cũng lật người bên cạnh lại thì nhặt được một cái ngọc bài. Bên trong ngọc bài có một chút toái quang, mỗi đạo toái quang này đều như một cái phù lục kết hợp với nhau tạo thành một cấm chế hoàn chỉnh.

Tác dụng cụ thể của cấm chế là gì hắn chỉ cảm thụ được chút bề ngoài mà thôi. Đây là một món pháp bảo nhưng hắn không dám tùy tiện cảm ứng vào bên trong.

Triệu Phụ Vân thấy lòng hưng phấn, cảm giác bị đè ép lo lắng lúc nãy giảm xuống, đám người tiếp tục tìm kiếm, hướng về phía trong mà đi. Tới một nội đường, trên vách tường ở đây có rất nhiều họa tiết đã mơ hồ không rõ, một ít đồ gỗ cũng mục nát, đồng thời có rất nhiều thi thể nằm dưới mặt đất. Có một thi thể tư thế như đang ngồi uống trà.

Triệu Phụ Vân nghĩ đến đạo pháp thuật tru sát kia từ trên cao bổ xuống, toàn bộ người trong động thiên đều đã chết. Mọi người cũng tìm kiếm xung quanh xem có vật gì có linh tính hay không. Bọn họ tiếp tục đi vào trong, tới một thư phòng.

Nơi này thủy khí nồng đậm nên giá sách cũng bị hỏng, nhưng có một ít chất liệu không phải giấy, xem ra hơi giống thẻ ngọc, Kim Bạch Thư hay Ngân Bạch Thư gì đó. Những thứ này mang về Thiên Đô Sơn là có thể đổi lấy công huân, sau đó từ công huân đổi lấy một số ít thứ. Ví như trận kỳ mà Tuân Lan Nhân mượn từ trong sơn môn cũng cần phải có công huân vậy.


Nhấn để mở bình luận

Nhất Khí Triều Dương