Nhất Khí Triều Dương


dịch: anhdunghcdc

***

Trong Tàng Pháp Lâu có không ít người, giữa từng dãy giá sách còn bày những cái bàn gỗ dài hai bên có ghế ngồi. Một số người ngồi đó đọc sách, cả nam cả nữ, cả già cả trẻ đều có. Tất cả mọi người đang im lặng đọc sách, cũng có người đang mải ghi chép.

Hắn biết ở chỗ này không cho mượn mang đi nhưng có thể tự mình sao chép. Trước từng dãy giá sách có treo bảng gỗ, trên tấm bảng viết: Âm Dương, Ngũ hành, Trận pháp, Tinh tượng, Pháp thuật, Thần thông, Cương sát, Quỷ thần, Binh khí, Đan dược, Luyện khí, Tạp gia, Công pháp.

Triệu Phụ Vân đi thẳng đến hàng công pháp. Công pháp tương đối ít hơn các hàng khác. Hắn thuận mắt nhìn, thấy có Ất Mộc Linh Cảm Diệu Pháp, Thổ Địa Công Linh Thần Diệu Pháp, Kim Linh Thánh Nguyên Diệu Pháp, Hắc Thủy Diệu Pháp, Hỏa Chúc Phần Yểm Diệu Pháp,...

Có rất nhiều công pháp đều kết thúc bới hai chữ ‘Diệu Pháp’. Lúc này Triệu Phụ Vân mới phát hiện, hình như hắn đến hơi sớm, những thông tin trong này hắn phần lớn là không hiểu rõ. Cách thức lựa chọn công pháp cũng không rõ ràng. Tất nhiên, trong này ngoài sách có chữ ‘Diệu Pháp’ thì còn có mấy quyển lấy tên là ‘Huyền Chương’.

Dù không biết lựa chọn như thế nào nhưng Triệu Phụ Vân vẫn cầm lên rồi lật xem. Thủy Nguyệt Huyễn Pháp Huyền Chương có thể thu thập Thủy linh khí, quan tưởng Thái Âm Bảo Nguyệt, lấy ý của ánh nguyện trong nước hình thành một loại thần thông huyễn pháp có thể huyễn hóa ra đủ loại huyễn tượng, đồng thời có pháp môn tế luyện Huyễn Nguyệt Bảo Kính ở trong đó nữa.

Điều kiện căn bản để tu hành môn công pháp này là ít nhất phải lấy loại Chân sát Âm Thủy để Trúc Cơ thì mới được.

Kim Cương Bá Thể Huyền Chương có thể làm thân thể người tu luyện cứng rắn như kim thiết, không sợ nhiếp hồn, truy phách, không sợ thủy hỏa, rất có cảm giác vô địch. Dù người khác có pháp thuật gì, mình chỉ một quyền thẳng tới, đúng là rất có hương vị của Bá thể. Chỉ là công pháp này khi đại thành lại sợ công pháp nguyên từ và lôi điện.

Hắn lại cầm lấy bản Đăng Chúc Phần Yểm Diệu Pháp mà xem thì phát hiện quyển công pháp này cần lấy Hỏa diễm Chân Sát để Trúc Cơ, sau khi ngưng kết hỏa phù mới có thể tu hành. MÔn công pháp này là hỏa khí giữa thiên địa nhập thân, quan tưởng bản thân như một chiếc đèn hay ngọn nến, vĩnh hằng chiếu sáng, tu ra phá tà cùng quang là hai loại thần thông.

Triệu Phụ Vân phát hiện, môn thần thông mà diệu pháp này tu ra còn không bằng thần thông hạt giống phù lục do mình Trúc Cơ kết thành. Trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác tự đắc và vui sướng.

Hắn lật dở vài cuốn sách khác, phát hiện phần lớn là các công pháp cùng loại, sau khi tu hành thì có thể tu ra một số thần thông. Triệu Phụ Vân để sách xuống, hắn quyết định tìm đạo sư hỏi thăm trước rồi mới chọn công pháp sau.

Triệu Phụ Vân nhìn quanh Tàng Pháp Lâu, nhìn những người đang ngồi tản mát hoặc đọc hoặc chép sách, trong lòng không khỏi cảm thán. Kỳ thật trong thiên hạ, pháp môn tu hành có rất nhiều. Công pháp ở Thiên Đô Sơn cũng là thu thập từ trong thiên hạ mà có, nhưng mọi người vẫn tình nguyện vào trong núi tu tập. Ngoài việc trong này có nhiều diệu pháp, huyền chương thì không khí tu hành cũng rất tốt, có thể giao lưu giúp đỡ lẫn nhau, tốt hơn nhiều so với việc đóng cửa tạo xe. Đây cũng là ý nghĩa tạo nên sự tồn tại của sơn môn đạo phái. Theo một nghĩa nào đó, sư huynh đệ đồng môn cũng có thể xem như đạo lữ tu hành.

Triệu Phụ Vân ra khỏi Tàng Pháp Lâu, sắc trời đã tối. Nghĩ lại chuyện mình đến Thượng viện, không đi tìm chỗ ở mà lại tới Tàng Pháp Lâu để xem công pháp đúng là có chút gấp gáp. Cũng may, nơi chưởng quản sự vụ trong thượng viện vẫn còn mở cửa.

Nơi này gọi là Tục Vụ Phòng. Một nữ đạo nhân trẻ tuổi ngồi đó, trên bàn đặt một ngọn đèn. Nàng đang đọc sách dưới ánh đèn. Triệu Phụ Vân đến nàng mới ngẩng đầu, tóc che nửa khuôn mặt rất nhỏ. Nàng gạt tóc hỏi.

“Là sư đệ Triệu Phụ Vân sao?”

“Đúng vậy. Sư tỷ biết ta sao?” Triệu Phụ Vân ngạc nhiên.

“Hôm nay có bảy người nhập thượng viện nhưng tới đây chỉ có sáu người. Bọn họ qua từ sớm, sao ngươi tới muộn vậy? Vì chờ ngươi mà sư tỷ ta muốn đi tham gia Liên Hoa pháp hội cũng không được đó.” Nữ đạo nhân hơi giận nói.

Hiển nhiên là nàng muốn đi pháp hội, nhưng vì Triệu Phụ Vân không tới trụ sở lấy thông tin nên nàng không đi được.

“Thật có lỗi với sư tỷ. Ta vừa tới thượng viện liền đi Tàng Pháp Lâu ngay.” Triệu Phụ Vân áy náy.

“Sau đó trầm mê vào đó đến đầu váng mắt hoa đúng không!” Nữ đạo nhân cầm lấy cuốn sách ghi chép bên cạnh, mở ra một tấm bản đồ. “Đây là địa đồ Tượng Bối Sơn và sơn mạch xung quanh Thượng viện chúng ta. Hiện giờ chỗ tốt đều đã có người nhận rồi.”

Nói xong nàng liếc nhìn Triệu Phụ Vân, tựa hồ muốn xem biểu hiện của hắn có chút nào hối hận hay không nhưng không thấy. Xem ra đối phương không quá để ý đến việc này.

Tu hành cũng có nhiều kiểu. Triệu Phụ Vân đã quen với việc thanh tu rồi.

“Ngươi lựa chọn xem, những nơi đánh dấu đỏ là chưa có người ở.” Nữ đạo nhân xoay địa đồ lại. Triệu Phụ Vân xem xét, phát hiện bản đồ trên núi không chỉ có Tượng Bối Sơn mà còn có những dãy núi khác rất lớn quanh đó.

“Ngươi muốn động phủ hay muốn đạo tràng?” Nữ đạo nhân hỏi.

Triệu Phụ Vân hiểu, động phủ chỉ là mở sơn động lập phủ đệ, còn đạo tràng bình thường là những gian phòng được xây trên mặt đất.

“Sư tỷ, ta vẫn thích ở đạo tràng.” Triệu Phụ Vân đáp.

“Ừm.” Nữ đạo nhân đứng lên. Triệu Phụ Vân phát hiện không chỉ khuôn mặt mà thân thể nàng cũng thấp, nhỏ. Nàng nhìn địa đồ nói. “Đạo tràng hiện chỉ có một, đó chính là trên Kê Quan Lĩnh này.”

Nàng chỉ tay vào điểm cách Tượng Bối Sơn xa nhất, cách một ngọn núi mới tới được Tượng Bối Sơn nhưng nhìn qua thì có vẻ ngọn núi kia rất cao, ở đó nhất định có thể trông thấy Tượng Bối Sơn.

“Đạo tràng này rất đơn sơ, được thành lập bởi một sư huynh thích xem tinh tượng. Trên đó gió lớn, xung quanh người nói chuyện cũng không có, không thể trồng thảo dược, muốn làm gì cũng không có ai để bàn bạc. Lợi ích duy nhất của nó là trống trải, rộng rãi, không bị ai quấy rầy, là một nơi tốt để thanh tu.”

Triệu Phụ Vân đã rõ ưu nhược điểm chỗ này, hắn vẫn muốn hỏi xem còn nơi nào khác nữa không.

“Những chỗ khác đều là động phủ, có nơi thì là sơn động không biết đã bao lâu chưa có ai ở, không có người quét dọn. Có động vật nào sinh sống ở trong không cũng không biết nữa.” Nữ đạo nhân nói nhanh.

“Vậy ta chọn nơi này đi.” Triệu Phụ Vân ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định.


Nhấn để mở bình luận

Nhất Khí Triều Dương