Nhất Khí Triều Dương


dịch: anhdunghcdc

***

Bên ngoài, từng cơn gió nhẹ thổi qua, thổi vào trong phòng nhưng đèn đuốc trong phòng không hề nhúc nhích. Nữ đạo nhân nghe câu trả lời của Triệu Phụ Vân thì đáp.

“Tốt, quyết định như vậy. Kê Quan Lĩnh, Quan Tinh đạo tràng.”

Nữ đạo nhân nói xong liền đưa ra một quyển sách, lật đến trang đã viết danh tự Triệu Phụ Vân, trên đó đã có không ít chữ. Triệu Phụ Vân nhìn lướt qua, có thời gian hắn gia nhập viện, sau đó thêm mấy dòng “Kê Quan Lĩnh, Quan Tinh đạo tràng.”

“Lại đây, ký tên của ngươi.” Nữ đạo nhân đưa bút lông tới, Triệu Phụ Vân xoay người viết tên của mình. Nữ đạo nhân tiếp tục. “Buổi tối hôm nay ngươi có thể đi Tàng Pháp Lâu đọc sách, cũng có thể ở trên Tượng Bối Sơn đả tọa tu hành, cũng có thể đi Kê Quan Lĩnh ngay.”

Vừa nói nàng vừa thu dọn đồ đạc bên cạnh, cất quyển sổ vào ngăn kéo rồi lấy ra một cái chuông đồng cho hắn, trên cái chuông có năm chữ Kê Quan Lĩnh và Quan Tinh.

“Đây là Thanh Tâm Linh, ngươi cầm treo ở cửa vào, nó có nghĩa nơi đó đã có người ở. Cái chuông này còn có chút tác dụng thanh tâm.”

Triệu Phụ Vân nhận lấy, còn nữ đạo nhân quay người cầm lấy cây đèn ở trên bàn, ý chuẩn bị rời đi.

Triệu Phụ Vân biết ý thuận thế lui ra, thuận tiện hỏi. “Không biết sư tỷ xưng hô như thế nào?”

“Ta gọi Hoàng Anh, lấy đạo hiệu là Hỏa Linh. Ngươi có thể gọi ta là Hỏa Linh cũng được.” Nữ đạo nhân đáp.

“Hỏa Linh sư tỷ, hôm nay đã làm phiền ngươi rồi.” Triệu Phụ Vân ra vẻ hối lỗi.

“Không sao, Liên Hoa Pháp Hội có lẽ còn chưa kết thúc, ta sẽ qua đó xem một chút, đoán chừng còn có thể ăn một chút gì.” Hoàng Anh vừa khóa cửa vừa nói, rồi đột nhiên quay đầu. “Ngươi đã ăn gì chưa?”

“A, ta chưa.” Triệu Phụ Vân đáp.

“Vậy ngươi phải tự mình đi tìm đồ ăn thôi, ta không mang ngươi theo được.” Hoàng Anh nói nhanh.

“Không sao, sư tỷ cứ đi là được, ta có chuẩn bị rồi.” Triệu Phụ Vân vui vẻ.

“Tích cốc không cần ăn cơm, còn không cần...”, Hoàng Anh lẩm bẩm, dừng lại một chút rồi nói thêm. “Ta đi trước đây.”

Nói xong nàng cầm đèn, giống như một con thỏ nhỏ đi trong gió đêm. Triệu Phụ Vân không có ý định đi Kê Quan Lĩnh, Quan Tinh đạo tràng hay đi Tàng Pháp Lâu ngay mà ở lại Tượng Bối Sơn. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay là đầu tháng nên không thấy mặt trăng, vừa lúc bầu trời không một gợn mây nên có thể trông thấy rất nhiều ngôi sao.

Cảnh sắc Tượng Bối Sơn hiện ra dưới tinh quang rất đẹp. Hắn nhìn thấy nhiều kiến trúc kèm theo những ánh sáng nhàn nhạt. Gió thổi qua, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chuông gió, tiếng chuông khiến cho lòng người thanh tĩnh và được thả lỏng.

Cây cối trên Tượng Bối Sơn thưa thớt, ngẫu nhiên vang lên những âm thanh lạo xạo. Trên một tảng đá có một người ngồi xếp bằng nhập định. Mặc dù Triệu Phụ Vân không tu hành công pháp Trúc Cơ nhưng cũng biết nhập định, tâm tư chìm trong hạt giống phù lục, cảm thụ thần thông do hạt giống mang đến.

Việc nhập định không giống như rèn luyện pháp lực cho nên không khí rất yên lặng. Tất nhiên, hắn đứng trên Tượng Bối Sơn lại nhìn thấy ở đỉnh núi đối diện có từng đạo quang hoa từ trên không xoay quanh. Hắn biết, có người nào đó đang nhiếp dẫn tinh lực.

Người có tam bảo, tinh khí thần. Trời có tam bảo, nhật nguyện tinh. Đất có tam bảo, thủy hỏa phong. Hôm nay phồn tinh đầy trời, Triệu Phụ Vân cảm giác được ở ngọn núi đối diện tràn ngập một mảnh tinh quang, trong có có một đoàn tinh quang phá lệ lóa mắt giống như có tinh thần rơi vào trong sơn cốc.

Trong mắt Triệu Phụ Vân phản chiếu bóng lửa, Phá Tà và Quang trong phù lục khiến hắn không dễ bị mê hoặc. Hắn nhìn rõ trong đoàn tinh quang kia là một mặt tinh phiên.

Tinh phiên là tên gọi chung của các loại phiên kỳ có thể nhiếp dẫn tinh thần chi lực. Còn tinh phiên này tên là gì thì Triệu Phụ Vân không biết, nhưng hắn biết, đó nhất định là một kiện pháp khí không tồi.

Một kiện pháp khí tốt nhất định phải tương hợp với pháp lực bản thân người sử dụng, kết hợp cùng hạt giống bản thân mang đến thần thông tương hợp. Cho nên việc ngự pháp khí thi pháp có thể khiến năng lực bản thân tăng tiến tinh vi hơn.

Pháp khí vừa giúp câu thông thiên địa như một cái cầu nối, khi bị địch nhân công kích lại có thể bảo vệ người dùng. Triệu Phụ Vân nhìn đỉnh núi kia, có người đứng trên ngọn cây, hái nhiếp tinh quang tinh phiên dẫn xuống, có từng điểm quang hoa rơi vào trong thân người kia.

Tất nhiên, trên núi không chỉ có người hái tinh quang, còn có người thu hút thái âm chi lực, nhưng hôm nay tinh quang thịnh nhất cho nên người kia mới hiện ra rõ ràng, bắt mắt nhất. Mỗi người đều đang tu hành hoặc luyện bảo. Triệu Phụ Vân tiếp tục đi trên Tượng Bối Sơn, quan sát từng tòa đại điện. Hắn nhìn thấy trong một tòa tiểu điện đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Cửa điện không khép kín, hắn nhìn thấy bên trong có không ít người đang ngồi vây thành một vòng tròn, bên cạnh mỗi người đều bày bàn nhỏ, trên bàn đặt một ít đồ ăn vặt. Đồ của mỗi người không giống nhau, có thể là đồ bản thân mỗi người tự chuẩn bị mang theo. Có hoa quả tươi, hoa quả khô, có thịt, có rượu, còn có trà được nấu ở đó, thậm chí có người còn mang theo lò đến đó nấu nướng.

Mọi người trong đó đang trao đổi với nhau. Triệu Phụ Vân đảo qua từng người, sau đó nhìn thấy vị sư tỷ Hỏa Linh kia, người vừa cách đây không lâu còn giúp hắn đăng ký đạo tràng. Hắn cũng muốn đi vào, xem người ta tổ chức Liên Hoa Pháp Hội gì trong đó nhưng đến cửa lại quay người rời đi. Lúc hắn quay người, Hoàng Anh ở bên trong nhìn một người là sư tỷ của nàng nói.

“Kim Linh sư tỷ, chính là người kia. Hắn không tới chỗ ta lựa chọn động phủ, đạo tràng mà đến thẳng Tàng Pháp Lâu để xem công pháp, khiến ta chờ lâu như vậy mới chậm trễ tới gặp các người đó.”

Vị sư tỷ kia cũng có từng liếc qua, nhưng Triệu Phụ Vân chỉ đứng ngoài cửa một chốc rồi rời đi ngay nên lúc này nàng ngước lên thì không còn thấy hắn đâu nữa.

“Đã có duyên đến đây thì gọi người ta vào đi, mọi người cùng gặp gỡ một chút.”

“Thật sự muốn mời hắn sao?” Hoàng Anh ngạc nhiên.

“Ừm, đi thôi. Sư đệ mới gia nhập viện sẽ có điểm chưa thông thuộc, chúng ta giải đáp cho bọn họ một chút cũng được.” Kim Linh sư tỷ nói.

Hoàng Anh nghe xong thì không nói thêm gì. Nàng đứng dậy, bước nhanh ra bên ngoài, sau đó nhìn thấy Triệu Phụ Vân cách đó không xa.

Nàng bước nhanh tới, hô lớn. “Triệu Phụ Vân.”

Triệu Phụ Vân quay đầu, mỉm cười. “Hỏa Linh sư tỷ, có chuyện gì vậy?”

“Kim Linh sư tỷ gọi người cùng vào ngồi với chúng ta.” Hoàng Anh đáp.

“A, ta không đi đâu, ta không biết ai cả.” Triệu Phụ Vân đáp.

“Không sao, hôm nay cũng có người mới nhập hội. Ngươi mới tới thượng viện, còn nhiều việc chưa rõ, vừa hay chúng ta sẽ giải đáp cho ngươi.” Lúc này trên mặt Hỏa Linh đã không còn chút oán niệm nhỏ lúc trước, thay vào đó là thiện ý vui vẻ muốn giúp đỡ người khác.

“Vậy, đa tạ sư tỷ đã giúp đỡ.” Triệu Phụ Vân gật đầu. Hắn đi theo Hoàng Anh tới sau lưng vị sư tỷ Kim Linh kia.

Những người ở bên trong vẫn đang nói chuyện với nhau, chỉ đưa mắt nhìn hắn. Kim Linh sư tỷ không đứng dậy mà ra hiệu cho hắn ngồi ở sau lưng mình, còn nàng nghiêng người lại nhìn Triệu Phụ Vân vừa ngồi xuống, đánh giá hắn một chút rồi cười.

“Ta là Kim Linh, hoan nghênh ngươi gia nhập thượng viện, lại đây, để ta giới thiệu mọi người với ngươi.”

Nói xong nàng vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người rồi nói. “Giới thiệu với mọi người một chút, phía sau ta là sư đệ vừa gia nhập thượng viện hôm nay, họ Triệu tên Phụ Vân, sư đệ Linh Nhã.”

Triệu Phụ Vân nhướng mày, trong đan linh khí hải của hắn, một luồng Kiếp Pháp Phù như khói đen quấn quanh Xích Viêm Thần Phù đột nhiên giật giật. Ánh mắt hắn đặt trên người một thanh niên ở đối diện, bởi vì từ trên người đối phương hắn cảm nhận được một luồng sát khí, phảng phất có một cỗ kiếp sát khí nổi lên từ đáy lòng một số người.

Cái tên Hứa Nhã Quân hiện ra trong đầu hắn.

Thanh niên đạo nhân ở đối diện trừng mắt. “Hắn là Triệu Phụ Vân?”

Chỉ nghe sư tỷ Kim Linh cười nói. “Đúng vậy. Triệu Phụ Vân mới gia nhập pháp hội chúng ta, đạo hiệu là Linh Nhã, bản danh là Hứa Nhã Thành.”

Triệu Phụ Vân nhìn Kim Linh đang hưng phấn, vui vẻ nói. “Kim Linh sư tỷ thật nhiệt tình, đa tạ sư tỷ đã giới thiệu.”

Nói xong hắn đứng lên, ôm quyền hướng mọi người nói tiếp. “Tại hạ Triệu Phụ Vân mới vào thượng viện, có chỗ nào thất lễ xin các vị sư huynh sư tỷ bỏ quá cho.”

Hắn vừa nói xong thì có một người cười lạnh. “Bao dung? Ngươi là ai? Vì sao mọi người phải bỏ quá hay bao dung cho ngươi?”


Nhấn để mở bình luận

Nhất Khí Triều Dương