Nhất Khí Triều Dương


Dịch: Hoangtruc

***

Liên Hoa pháp hội đã có ở Thượng Viện núi Thiên Đô từ rất lâu rồi.

Trước kia cũng từng có nhiều pháp hội khác nhưng sau khi người sáng lập rời khỏi Thượng Viện thì pháp hội đó cũng rã theo. Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn tan rã, bởi vì những đồng môn từng kết giao trong hội cũng còn liên hệ nhiều hoặc ít với nhau, nếu có chuyện cũng có thể trợ giúp nhau đấy.

Núi Thiên Đô lớn như vậy, đệ tử trong môn rất nhiều, đệ tử trong Thượng Viện đến rồi đi. Có rất nhiều người một đi sẽ không trở lại, có tán lạc khắp các nơi trong trời đất, hoặc làm cung phụng trong một số thế gia hưởng thụ phú quý nhân gian, hoặc dò tìm huyệt động rồi tiêu vong trong đó.

Nhưng mà Liên Hoa pháp hội này lại lưu truyền rất lâu, mà hội chủ của đời này chính là Kim Linh sư tỷ.

Triệu Phụ Vân không biết tại sao Kim Linh lại nói như vậy, cũng không biết làm sao nàng ta biết được giữa mình và Hứa gia có mâu thuẫn, nhưng những chuyện thế này về sau hẳn còn phát sinh nữa.

Bởi vì hiện tại ánh mắt của mọi người đều đã rơi lên người mình, hắn bèn nhìn về phía người nói chuyện, ánh mắt cũng lướt qua những người khác. Hắn thấy được trong mắt người khác có nghi hoặc, có kinh ngạc, cũng có những ánh mắt nheo lại như đang suy tư nguyên do bên trong.

Nhưng không ai mở miệng.

Bởi vì mọi người đều biết giữa tu sĩ sẽ không dễ dàng đắc tội với người. Nếu có người đã nói như vậy, trực tiếp đắc tội một người, không chừa lại nửa điểm thể diện thì đã nói rõ phía sau nhất định có đại thù. Đây mới chỉ là phần biểu hiện ra, sâu bên trong hẳn còn có nguyên nhân nguyên nhân sâu xa nữa.

Ánh mắt Triệu Phụ Vân đã rơi vào một gương mặt hơi mập. Đối phương ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay đặt hai bên, mặc trên người pháp bào xám đen giao nhau, có thể cảm nhận được pháp bào kia nhất định là được dệt từ tơ tằm, có tác dụng chống bẩn chống tà các loại.

Cằm của y khẽ nhếch lên, ngồi cạnh Hứa Nhã Thành, nhìn qua đầy kiêu căng ngạo mạn.

Mà Hứa Nhã Thành thì cúi đầu bưng chén rượu uống.

Triệu Phụ Vân nhìn tới, vẫn không nói chuyện, chỉ mỉm cười hỏi: "Vị sư huynh này, không phải có hiểu lầm gì với ta chứ?"

"Ha ha, ngươi cũng xứng để có hiểu lầm với ta?" Đạo nhân hơi mập kia nói.

Triệu Phụ Vân không nhìn y mà xoay đầu lại nhìn về phía Kim Linh sư tỷ. Trong ánh mắt của hắn, Hoàng Anh có danh hào Hỏa Linh kia đang mang theo vẻ mặt ngạc nhiên cùng khẩn trương.

"Kim Linh sư tỷ, có thể nói cho ta biết danh tính của người này chứ?"

Những người khác đánh giá Triệu Phụ Vân, nàng cũng vậy, chẳng qua lúc này Triệu Phụ Vân hỏi nàng, nàng chỉ bưng chén trà lên nói: "Hắn họ Trịnh, tên một chữ Uy, tự xưng Vũ Uy đạo nhân."

Nàng nói xong, cũng ngẩng đầu nhìn Triệu Phụ Vân, lại thấy khóe miệng hắn mỉm cười nhưng sâu trong ánh mắt hắn lại có chút lạnh lẽo khó hiểu, chỉ nghe hắn nói: "Tốt, ta nhớ kỹ rồi. Đa tạ sư tỷ dẫn tiến, hôm nay sư đệ mới vào Thượng Viện, ngày sau còn gặp lại. Cáo từ."

Nói xong hắn cũng không liếc nhìn Hứa Nhã Thành cùng Trịnh Uy kia thêm lần nào mà đi thẳng ra ngoài. Hắn không muốn ở đây tranh cãi miệng lưỡi với người, bởi đây là sân nhà của bọn họ. Bọn họ đều ở cùng một pháp hội.

Hắn không biết vì sao Kim Linh gọi mình đi vào, châm ngòi mình và Hứa Nhã Thành nhưng hắn biết không thể gây xung đột ở nơi này, nếu không sẽ trở thành đao của người khác mất.

Hơn nữa hắn mới tiến vào Thượng Viện, cho dù kết hạt giống phù lục sau khi Trúc Cơ có chứa nhiều thần thông, nhưng cũng có chưa triển hóa thành pháp thuật cùng thực lực được.

Lúc ra cửa hắn còn nghe thấy có người nói: "Cũng có cá tính a, Kim Linh sư tỷ, người là ngươi mời tới, nói đi là đi vậy a."

"Liên Hoa pháp hội là tự do, huống chi hắn căn bản không có gia nhập Liên Hoa pháp hội, đương nhiên hôm nay ta chỉ là cố ý giới thiệu tên hắn cho các ngươi nghe."

"Làm sao hả sư tỷ, chẳng lẽ tên hắn có gì đặc biệt sao?" Có người tò mò hỏi.

"Tên thì cũng chỉ là tên, đặc biệt hay không còn phải xem xem người đó đã từng làm gì, tương lai sẽ làm được gì, ngươi nói có đúng không Linh Nhã sư đệ?" Kim Linh vừa cười vừa nói.

"Sư tỷ nói rất đúng, có một số tên là tên của người sống, nhưng có một số tên thì đã định trước sẽ trở thành người chết." Hứa Nhã Thành bưng chén rượu bên cạnh mình lên, chậm rãi nói. Nói xong ngửa đầu uống rượu.

"Nói rất hay." Kim Linh phủi tay nói: "Linh Nhã sư đệ nói chuyện đều mang đầy đạo ý, một đời người đều là từ sinh đến tử, người nào mà chẳng phải chết. Nhưng đời ta tu hành, không phải đều là tìm kiếm con đường bất tử kia sao? Linh Nhã sư đệ là muốn cùng Triệu Phụ Vân kia đọ xem thọ nguyên ai hơn ai sao?"

Hứa Nhã Thành buông tay, chén rơi trên bàn phát ra một tiếng vang nhỏ. Gã ngẩng đầu nhìn Kim Linh nhưng trong lòng lại suy nghĩ: "Pháp hội hội chủ có ý gì? Sao phải gọi Triệu Phụ Vân kia tiến đến, là muốn đẩy mâu thuẫn giữa mình và Triệu Phụ Vân ra bên ngoài sao?"

Nghĩ tới đây Hứa Nhã Thành lại nghĩ: "Chẳng qua không vấn đề, ta vốn dĩ cũng muốn cô lập Triệu Phụ Vân trong Thượng Viện này, khiến hắn không có bằng hữu, sau này dù có làm gì hắn thì cũng sẽ giảm bớt biến số cùng lực cản."

"Còn có, nàng, có phải đã ý thức được Hứa gia chúng ta muốn chiếm lấy Liên Hoa pháp hội của nàng ta nên mới đột nhiên gọi Triệu Phụ Vân tiến đến, muốn dùng người này đả kích uy tín của ta? Ha ha, nàng ta đã nghĩ nhiều rồi, Triệu Phụ Vân này không dám đối chọi gay gắt với ta ngay trước mặt mọi người, cùng lắm thì hắn cũng chỉ dám là một tên thích khách mà thôi."

"Tộc thúc nói người Hứa gia chúng ta làm việc, nhất định phải làm ngoài sáng không để người khác bắt được sai lầm gì, cầm thứ gì cũng không thể để người khác phản đối được. Vậy trước tiên bắt lấy Liên Hoa pháp hội này của ngươi luyện tay nghề một chút."

Hứa Nhã Thành vừa cười vừa nói: "Sư tỷ, ta không biết người này, chẳng qua lúc trước ta có một đường đệ tu hành trong Hạ Viện chết mất trên đường tiền nhiệm. Chúng ta một mực còn đang điều tra xem đường đệ này có thù oán với ai không, có cơ hội cũng phải hỏi thăm vị Triệu sư đệ kia một chút."

Gã không để Kim Linh nói mà đứng lên, mở miệng nói: "Đương nhiên, làm nhiễu loạn bầu không khí pháp hội là ta không phải, ngày mai ta sẽ đưa tặng mỗi vị một bình Dưỡng Linh đan."

Gã vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều trở nên kỳ quái. Bởi vì ai cũng nhìn ra được người mà Kim Linh mời vào vừa rồi chính là do nàng giới thiệu, hơn nữa còn chỉ thẳng tới Hứa Nhã Thành, nhìn qua như thể đẩy mâu thuẫn giữa hai người ra ngoài.

Hoặc là nói chính Kim Linh mới là người khiến bầu không khí pháp hội này đông chứng, bây giờ Hứa Nhã Thành lại xin lỗi, còn đưa tặng mỗi người một lọ Dưỡng Linh đan.

Vì vậy ánh mắt của mọi người đã rơi vào mặt Kim Linh, trong đó tức thì có người vỗ tay nói: "Tốt, Linh Nhã sư đệ đã đến pháp hội, còn mang theo làn gió mới đến, không tệ không tệ."

Kim Linh cũng cười.

Hoàng Anh phía sau nàng tương đối cao hứng, nhẹ nhàng vỗ tay. Với tu sĩ Trúc Cơ mà nói thì Dưỡng Linh đan khá trân quý, dùng để dưỡng tính linh của mỗi người.

Chẳng qua lúc nàng nhìn thấy sư tỷ quay đầu lại nhìn mình, nụ cười trên mặt đã lập tức ngừng lại. Bởi vì nàng cảm thấy dù sư tỷ đang cười nhưng đáy mắt lại lạnh như băng, có một loại phẫn nộ muốn giết người ẩn ẩn trong đó.


Nhấn để mở bình luận

Nhất Khí Triều Dương