Nhất Khí Triều Dương


Dịch: Hoangtruc

***

Triệu Phụ Vân đi tới vị trí phần tai của Tượng Bối sơn, nơi đây càng thêm yên lặng. Hắn đứng ở nơi đó, nhìn sao trời, chậm rãi thở dài một hơi. Hắn thầm ước bản thân có pháp thuật cao thâm, có thể há mồm phun ra chân hỏa, một hơi đốt sạch hết tất cả người cùng chuyện trong bóng tối kia đi.

Hắn đứng ở nơi đó, cảm nhận được từng sợi kiếp ý từ phù lục kiếp pháp trong lòng mình nhè nhẹ truyền đến. Dù không phải cái loại lửa sém lông mày nhưng vẫn đủ để nhắc nhở hắn, nguy hiểm chưa bao giờ đi xa, vẫn luôn vờn quanh mình.

"Không vội, không vội, hết thảy phải lấy tu hành làm chủ, trong thế giới tu hành này, chỉ cần tu vi cao thâm là có thể phá hết thảy." Triệu Phụ Vân nói với bản thân mình.

Hắn một thân một mình, đứng đón gió đêm thổi, nhìn ngắm trời sao tĩnh lặng, ngửi hương hoa cách đó không xa.

Từ bầu trời nhìn xuống núi, cũng có thể nhìn thấy đừng đốm từng đốm sáng trong núi, chỉ là mỗi đốm sáng kia là một người.

Không biết qua bao lâu, sau lưng hắn đột nhiên có tiếng bước chân. Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy có một người cầm ngọn đèn đứng ở nơi đó.

Ngọn đèn trong bóng đêm tản ra một vầng sáng màu vàng nhạt. Trong vầng sáng đó có thể nhìn rõ được khuôn mặt của một nữ tu sĩ.

Là vị nữ tu có đạo hiệu Hỏa Linh, tên là Hoàng Anh.

Khóe miệng Triệu Phụ Vân lộ ra dáng tươi cười, nói: "Hỏa Linh sư tỷ, thật đúng dịp, ngươi cũng tới đây ngắm cảnh sao?"

"Không phải, ta tới tìm ngươi." Hoàng Anh nói.

"A, vì sao Hỏa Linh sư tỷ lại tới tìm ta?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Ta chỉ đến nói qua với ngươi một câu, lúc trước ta không biết ngươi và Hứa gia có ân oán nên mới nhân lúc ngươi đi ngang qua, nói qua với sư tỷ một chút. Ta thật không nghĩ...." Hoàng Anh nói đến đây, chỉ thở dài một hơi.

"Không việc gì đâu, Hỏa Linh sư tỷ, chỉ là chuyện nhỏ." Triệu Phụ Vân nói.

"Hứa gia trong núi rất có thế lực, tất cả mọi người không ai dám đắc tội bọn họ. Sư tỷ còn cảm thấy phiền não." Hoàng Anh nói.

Triệu Phụ Vân cười cười nói ra: "Đổi góc nhìn khác mà nói, ngươi có thể xem chuyện này như tư lương cho tâm thần, như vậy sẽ không thấy gì nữa."

"Tư lương cho tâm thần?" Hoàng Anh mở to hai mắt nhìn, ai mà coi phiền não thành đồ tẩm bổ cho tâm thần được chứ, đến Kim Linh sư tỷ còn chưa từng nói như vậy.

"Sư đệ, có phải lúc ở Hạ Viện ngươi thường mạnh miệng như vậy, cho nên mới xung đột với người của Hứa gia?" Hoàng Anh nhịn không được hỏi.

Triệu Phụ Vân trầm mặc.

Hoàng Anh nhìn Triệu Phụ Vân không nói lời nào, lại cảm giác mình nói sai nhưng lại thấy không nên nhắc đến vấn đề này thêm nữa, bèn nói: "Sư đệ, ngươi vừa tới Thượng Viện, ngày mai sẽ có một khóa dẫn Đạo, ngươi nhất định phải nghe. Đạo sư trên khóa dẫn Đạo sẽ giảng giải cho từng đệ tử Thượng Viện mới vào, phân tích con đường về sau, chỉ dạy lựa chọn công pháp thế nào."

"A, vậy thật tốt, chẳng qua sao lại không có người nào nhắc ta?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Ta nhớ có một đạo sư đã từng nói chuyện tu hành là của mình, bản thân không coi trọng, trước khi còn chưa chính thức lựa chọn công pháp lại không chịu đợi đạo sư chỉ điểm dẫn đạo mà chạy loạn khắp nơi, như vậy là không có định lực, không biết nặng nhẹ, coi như đạo duyên thiển cạn vậy." Hoàng Anh nói.

"Là vậy à, đa tạ sư tỷ đã báo, xem như sư tỷ là hồng nương của ta với đạo đấy." Triệu Phụ Vân vừa cười vừa nói.

"Hì hì, cũng may ngươi không nói ta là đạo duyên của ngươi. Ngươi quay về đi, đợi ngày mai tuyển được công pháp rồi, sau đó hãy tránh đám người kia đi. Chỉ cần tới nơi này nghe thuyết pháp là được, sau khi bản thân cảm thấy đã có thể rời đi được thì rời đi vậy. Dù bản thân mở động phủ ẩn tu hay tìm thế gia vọng tộc làm cung phụng cũng được."

"A, sư tỷ ngươi muốn ẩn tu sao, hay là muốn đi làm cung phụng?" Triệu Phụ Vân hỏi.

"Ta còn chưa nghĩ tới, hiện tại mấy chuyện đó còn xa vời, ta tu hành chưa đủ. Nhưng nếu có thể thì ta muốn mở động phủ." Trên mặt Hoàng Anh lộ ra vẻ khao khát.

Triệu Phụ Vân biết mở động phủ mà nàng nhắc đến có hai tầng ý nghĩa, một loại là sáng lập Tử Phủ, tiến vào tu hành ở một phiến thiên địa khác. Mà tu sĩ Tử Phủ cũng có thể khai môn phái ở bên ngoài, hơn nữa còn được núi Thiên Đô thừa nhận là môn phái cấp dưới, tiến hành che chở nữa.

"Chí hướng của sư tỷ thật hay." Triệu Phụ Vân chân thành tán thán.

Hoàng Anh lại có chút suy tư, cười cười nói: "Ai nha, những chuyện này ta còn không nói với sư tỷ, ngươi không được nói cho người khác biết đấy."

"Sẽ không." Triệu Phụ Vân vội vàng nói.

"Ta về đây. Ngày mai ngươi nhớ qua bên kia chờ, không được chạy loạn khắp nơi." Hoàng Anh nói xong bèn quay người, nhanh chóng rời đi như thể vì lỡ thổ lộ ý tưởng trong lòng mình ra, cảm thấy ngại ngùng không dám ở trước mặt Triệu Phụ Vân lâu hơn nữa.

"Thật tốt!" Trong lòng Triệu Phụ Vân không khỏi cảm thán một tiếng.

Vật đổi sao dời.

Ánh sáng có thể chiếu sáng, có thể xua tán hắc ám, đồng thời cũng có thể che khuất những nguồn sáng khác.

Ánh sao đã không còn sáng nữa, ánh sáng mặt trời đã ló rạng bên mé trời đông, rơi xuống sườn núi, rải xuống Tượng Bối sơn.

Triệu Phụ Vân đi tới vị trí trung tâm của Tượng Bối sơn, sau đó hắn thấy được trên vách tường có dán một tờ thông báo có viết: "Giờ Tỵ hôm nay tại Thông Minh điện, mở khóa dạy dẫn đạo dành cho người mới vào Thượng Viện, đạo sư dẫn đạo - Tuân Lan Nhân!"

Triệu Phụ Vân nhìn thấy, trong lòng khẽ động, chẳng biết tại sao trong lòng hắn chợt buông lỏng.

Sau đó hắn đi tới trước Thông Minh điện, đã nhìn thấy mấy người cùng vào sơn môn hôm qua cùng mình đứng đó sẵn.

Bọn họ thấy Triệu Phụ Vân, lại không ai dám bắt chuyện với hắn mà chỉ vụng trộm vụng trộm hắn. Lúc Triệu Phụ Vân đưa mắt nhìn qua, bọn hắn bèn dời mắt đi.

Triệu Phụ Vân không biết làm sao bọn họ lại như vậy nhưng hiểu nhất định đã có chuyện gì xảy ra, hoặc bọn họ bị người cảnh cáo, hoặc biết được mình và Hứa gia có thù oán, cho nên bọn họ mới tự tách xa hắn ra. Người khác không muốn lại gần, đương nhiên hắn cũng sẽ không thấu mặt qua, chỉ đứng dưới gốc cây cách đó không xa chờ đợi.

Mặt trời lên cao, không bao lâu đã có một đám mấy màu xám tro từ trên trời hạ xuống. Trên đám mây có một đạo nhân mặc đạo bào đen tuyền, đội mũ quan đỏ bước xuống. Nàng nhìn quanh một vòng, thấy Triệu Phụ Vân, cũng không nói gì thêm mà đi thẳng vào bên trong điện.

Thông Minh điện này rất lớn, bên trong trống trải, không có thứ gì khác nữa. Vách tường trong này cũng có màu trắng, chỉ mở ra cánh cửa sổ nhỏ trên chái nhà.

Tuân Lan Nhân đứng lại, xoay người quét mắt nhìn mọi người, không nói lời nào mà đưa tay đang nắm lại chợt duỗi ra, lòng bàn tay hướng lên trên, bung xòe ra.

Chỉ trong một tích tắc, luồng sáng xanh trong như nước từ trong lòng bàn tay của nàng dâng lên. Một quả cầu nước màu xanh từ trong lòng bàn tay của nàng lao ra, lơ lửng trên không trung.

"Mỗi người các ngươi lần lượt đi lên, điểm một chút pháp lực vào bên trong. Ta sẽ theo đó đề cử công pháp tu hành cho mỗi người, bắt đầu từ ngươi."

Nàng không hỏi tính danh của những người này, chỉ đưa tay chỉ qua. Người này căn bản không dám lên tiếng, chỉ có thể tiến lên.

Mà Triệu Phụ Vân đứng ở phía sau, liếc mắt đã nhìn ra được thủy cầu lơ lửng kia chính là Huyền Âm châu.

Nàng xuất ra Huyền Âm châu không phải từ trong túi nạp vật ra, mà chui ra từ trong lòng bàn tay nàng. Có thể thấy được nàng đã luyện nó thành pháp bảo bản mệnh, ẩn trong tạng phủ của mình.

Hắn nhìn kỹ Huyền Âm châu kia, nhìn kỹ càng chỉ cảm thấy bên trong như thể một phiến biển cả mênh mông rộng lớn vô biên.


Nhấn để mở bình luận

Nhất Khí Triều Dương