Nhật Kí Gửi Tôi Mười Năm Sau


19062018

Vậy là đã chia tay mối tình đại học được một ngày rồi, nhưng đến tận hôm nay mình mới chân chính cảm nhận được nỗi buồn thật thụ dù đêm qua có khóc khi đọc email anh gửi cho mối tình này. Có lẽ là vì đang đi du lịch, bận rộn du hí nên không để tâm lắm, nhờ vậy mà quên hẳn những cảm xúc u sầu. Nhưng mọi thứ có vẻ không duy trì mãi như vậy ở Bà Nà này mất rồi.

Tối nay Bà Nà Hills lạnh 16 độ C, mình vì một lí do nào đó mà lại quên mang áo khoác lên đồi. Có lẽ là do lời đồn "Nó chả lạnh mấy đâu con ạ." của mọi người đây mà.

Thật ra ban ngày cũng không lạnh mấy, thậm chí còn nóng nữa vì khách du lịch đông ơi là đông. Chen lấn như đi Hello Weekend Martket mùa cận Tết vậy. Vậy nên trong sự đông đúng, chen lấn lo tìm một góc vắng người chụp một tấm hình đầy nghệ thuật ấy thì mình chẳng buồn mấy đâu. Cứ tươi tỉnh vui vẻ đi tham quan thưởng thức thôi. 

Thế rồi chiều đến. Sau 5 giờ chiều thì khách du lịch dần về bớt, tới 6 giờ thì Bà Nà chẳng còn ai. Nhân viên cũng vậy. Họ đã sớm về theo đoàn khách du lịch trên chuyến cáp treo cuối ngày rồi. Lúc này trên đồi chỉ còn một vài gia đình ở lại qua đêm như mình thôi. Số lượng này ít đến mức mình cứ ngỡ cả nơi này chỉ có gia đình mình ngủ lại vậy.

Chiều đến gió lạnh rít qua từng cơn, cả người run lên cầm cầm, lạnh run người. Lần đầu tiên trong đời mình trải qua cái lạnh tê tái đến nhự vậy. Đã thế lại còn cúp điện, cả đường đi tối om không một ánh đèn, mình cũng chẳng buồn bật đèn điện thoại lên. 

Bà Nà về đêm thì vắng lắm, không bằng một góc đông đúc của ban ngày đâu. Mình cứ đi bộ lòng vòng như vậy trong cái lạnh của 16 độ C trên một con đường tối im lặng, chút chút là tiếng chuông nhà thờ vang rồi xa xa còn những bản nhạc Pháp nhe nhàng dai dẳng. Những giọng hát ấy vọng lại từ rất xa giữa những cơn gió lạnh, tiếng chuông nhà thờ mơ hồ xa lạ làm cho cảm giác buồn man mác càng hiện rõ trong lòng.

Thì ra cảm giác đúng sau một lần chia tay là như vậy, nên là như vậy. Bởi vì mọi chuyện nên dừng lại khi nó nên dừng lại nên mình không cảm thấy đau đớn, nhưng bỗng dưng những khó chịu trước đó hoàn toàn biến mất, đổi lại là cảm giác có lỗi, buồn âm ỉ không thoát được. Nỗi buồn này thật lạ, không quá to lớn, không quá điên cuồng vật vã, mà nó từ từ, chầm chậm khiến cho bản thân mình cứ thẫn thờ như vậy.

Có lẽ là mãi về sau này, mình cũng khó quên đêm hôm nay. Bà Nà lạnh, không một ánh đèn, tiếng chuông nhà thờ, những bản tình ca Pháp và một tâm trạng buồn bã đến nao lòng. Hôm nay Bà Nà buồn quá, mà mình cũng buồn quá...


Nhấn để mở bình luận

Nhật Kí Gửi Tôi Mười Năm Sau