Nhật Ký Cướp Hôn



Cuộc sống yên ổn chỉ mới trôi qua có mấy ngày, không ngờ Sở Mộ Phàm lại về công ty sớm như vậy.

Là Vương Tiểu Bí đến thông báo, nói Sở tổng đã trở về, bảo tôi đến văn phòng của anh ta một chút. Từ lần nghe đánh giá của cô ấy về tôi ở nhà vệ sinh, tôi có thiện cảm với cô ta hơn trước rất nhiều. Tuy nhiên, Sở Mộ Phàm vừa về đã tìm đến tôi, khẳng định là không có chuyện gì tốt lành.

Gõ cửa xong đi vào đã thấy anh ta đang đứng đưa lưng về phía tôi: “Đến rồi à?”

“Vâng.” Tôi gật đầu, mặc dù biết anh ta không nhìn thấy.

“Đóng cửa lại.”

Tôi ngoan ngoãn đi đóng cửa.

Tôi vừa quay đầu đã lập tức kinh hãi, bởi vì Sở Mộ Phạm đang đứng ở trước mặt tôi. Thế nhưng kinh hãi còn chưa qua được một giây thì kinh hãi đã nhanh chóng thăng cấp thành kinh dị. Bởi vì anh ta bỗng dưng cúi người đến gần, hôn lên môi tôi, đồng thời kéo cả người tôi sát vào trong ngực, sức lực rất lớn. Sự việc xảy ra đột ngột nên trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng.

Đôi môi tôi bị cắn mút một cách kịch liệt, hơi thở nóng bỏng và cuồng nhiệt phả vào giữa hai kẽ răng, cả người tôi bị siết chặt đến khó thở. Vài giây đồng hồ sau, cái khái niệm “cưỡng hôn” mới dần dần hình thành trong đầu óc chậm nhịp của tôi.

Tôi bị sốc nên vùng vẫy theo bản năng. Nhưng không ngờ càng vùng vẫy anh ta lại càng kìm kẹp chặt hơn, hàm răng sắc bén kia dường như muốn ăn tôi vào bụng. Hai tay tôi bị cố định không cách nào động đậy, giãy giụa thất bại, tôi vực dậy tinh thần nhanh chóng suy nghĩ xem làm cách nào để kết thúc chuyện này.

Hàn Khanh đã từng nói với tôi, đối phó với cưỡng hôn thường có hai cách. Một là trực tiếp cắn đối phương một cái, hai là dùng kỹ thuật cao siêu của mình hôn lại để anh ta thấy tự ti mặc cảm. Trừ phi ngoại hình của đối phương quá không thể chấp nhận, chứ nếu bình thường lâm vào tình trạng này, cô ấy đều sử dụng cách thứ hai. Thế nhưng xét thấy thực tế tôi cũng chả có kỹ thuật cao siêu gì nên vẫn là chọn cách cắn đi.

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, anh ta bị đau nên nới lỏng miệng, tôi thừa cơ hội đẩy anh ta ra, đồng thời còn không quên hung hăng tát một cái.

Cái tát này tạo ra âm thanh vang dội, khiến lúc đầu tôi cũng hơi sững sờ, không nghĩ tới bản thân lại dám ra tay với tổng giám đốc. Nhưng tức giận và xấu hổ đã sớm ăn mòn đầu óc tôi, không cần biết anh ta là cấp trên hung ác cỡ nào, tinh thần có chết cũng không chịu khuất phục của chợt nổi lên. Dù sao đánh cũng đã đánh rồi, cùng lắm là từ chức rời đi thôi, bà đây không sợ!

“Họ Sở kia, đừng khinh người quá đáng!” Tôi nghiến răng nghiến lợi, thề phải mang toàn bộ chuyện uất ức từ trước đến nay giải phóng ra ngoài.

“Dựa vào đâu mà dám bắt nạt tôi như thế, anh cho rằng mình đẹp trai thì ghê gớm lắm hả, anh ỷ mình là ông chủ thì có đặc quyền sao, bộ anh tưởng ai cũng tự nguyện hiến thân vì công việc à?” Tôi chỉ vào chiếc nhẫn trên tay anh ta nói tiếp: “Không phải nói đã kết hôn rồi sao, hôn lễ còn chưa tiến hành mà nghĩ đến chuyện ngoại tình rồi, vậy anh còn đeo nhẫn làm gì nữa, thật đáng thương cho vợ của anh!”

Tôi gần như hét lên những lời này, cũng không biết bên ngoài có nghe thấy không, nhưng tôi mặc kệ.

Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, có lẽ không nghĩ tới tôi sẽ phản ứng kịch liệt như vậy. Hừ, không ngờ có một ngày người dân lao động ở tầng dưới chót cũng dám can đảm đứng dậy khởi nghĩa phải không?

Tôi tiếp tục giữ khí thế hùng hồn nhìn chằm chằm anh ta, trong khi anh ta chậm rãi giơ tay lên trước mặt tôi, khốn kiếp, chẳng lẽ bị tôi mắng nên thẹn quá hóa giận muốn ra tay đánh người sao. Đương lúc tôi còn kinh ngạc và sợ hãi, thì anh ta đột nhiên tháo chiếc nhẫn sáng loáng trên ngón tay kia xuống, nửa ấm ức nửa trưng cầu hỏi: “Vậy tôi tháo nhẫn xuống là được rồi chứ gì?”

Được em gái anh, anh hoàn toàn nắm sai trọng điểm rồi, ok?

“Đủ rồi đấy!” Tôi bị thái độ thờ ơ của anh ta chọc cho tức điên người: “Cái công việc trợ lý rách nát này, người nào thích hầu hạ anh thì cho người đó làm đi, bà đây không làm nữa!”

Nói xong tôi bước ra đóng sập cửa lại, khiến cho Vương Tiểu Bí đang định gõ cửa bên ngoài kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Ngay cả vật dùng cá nhân cũng lười thu dọn, tôi cầm túi xách xông thẳng xuống dưới tầng, lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Khanh. Tôi chẳng thèm giải thích lý do mà chỉ nhờ cô ấy lúc tan làm đến giúp tôi thu dọn đồ đạc mang về. Nói xong tôi lập tức muốn cúp máy thì nghe Hàn Khánh gấp gáp hỏi:

“Mày lại bỏ việc hả?! Lần này thật vất vả mới trụ được lâu như vậy.”

“Bớt phí lời đi!” Tôi nghiến răng quát.

Nào ngờ, chuyện xấu thì luôn có đôi. Vừa tiến vào thang máy, điện thoại lại vang lên, tôi tưởng là Sở Mộ Phàm, cầm lên xem mới biết mẹ đang gọi. Tôi định phàn nàn với mẹ rằng: “Đều là tại mẹ bắt con đi làm nên bây giờ mới bị người ta sàm sỡ, cho nên mới nói con gái mẹ chỉ thích hợp ru rú trong nhà thôi!”

“Giữa trưa có rảnh không?”

“Có ạ, giờ con đang cực kỳ rảnh.” Tôi không vui đáp.

“Vậy thì tốt rồi, đợi lát nữa con đi ăn cơm với con trai của dì Lý đi.”

“Ăn cơm cùng ai cơ? Con có quen không?” Trong lòng tôi nổi lên dự cảm xấu.

“Đừng có giả ngu với mẹ!” Đến phiên mẹ già nhà tôi nổi trận lôi đình: “Đi xem mắt đấy biết không? Cá Voi bảo bối của con đã chạy theo cô minh tinh kia rồi, vậy mà con cũng không biết tìm đối tượng khác để tranh đua sao? Mẹ đã uyển chuyển từ chối người ta mấy lần rồi, con ngại, nhưng mẹ con vẫn còn cần mặt mũi đấy.”

“Chuyện đi xem mắt đã lỗi thời lắm rồi mẹ à, con gái mẹ không lo không gả được mà.”

“Coi như cho dì Lý của con một chút mặt mũi đi, gặp xong nếu không thích thì từ chối cũng không muộn…” Thái độ của mẹ tôi hòa hoãn hơn một chút, bắt đầu vừa khuyên bảo vừa dụ dỗ.

“Dì Lý gì chứ, chẳng phải chỉ là bạn đánh bài của mẹ sao…” Tôi nhỏ giọng thầm thì.

Mẹ tôi lập tức nổi giận: “Lần này con đi thì tốt, mà không muốn đi cũng phải đi! Mẹ đã hẹn với người ta rồi đấy, nếu dám để mẹ mất mặt thì, hừ hừ, ranh con, mẹ sẽ cho con biết thế nào là lễ độ!”

Tôi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, mẹ quả thật là mẹ ruột của con…

Đứng ngoài cửa công ty, tôi cảm giác chưa bao giờ uể oải đến thế.

Thất tình ngày thứ ba mươi ba, vì sao cùng là người cùng cảnh ngộ thất tình, mà sao Hoàng Tiểu Tiên lại được Vương Tiểu Tiện giúp đỡ, quên đi tên đàn ông phụ bạc, bắt đầu cuộc sống mới tràn trề tươi đẹp.

Mà tôi đây, mặc dù lần trước từ bệnh viện trở về tôi đã dứt khoát quăng bỏ hết tất cả mọi thứ Cá Voi tặng, cho dù là quần áo hay đồ trang sức, cho dù những thứ kia có là thiết kế thủ công độc nhất vô nhị đã từng được tôi yêu thích đến không muốn buông tay, toàn bộ tôi đều đóng gói quyên tặng cho khu vực bị thiên tai, cũng xóa bỏ ghi chú những ngày kỷ niệm và ảnh chụp chung, cố gắng thanh trừ sạch sẽ mọi dấu vết liên quan đến người đó.

Thế nhưng cho dù những đồ vật chứa đầy hồi ức kia biến mất thì tôi vẫn không quên được anh ta, ít nhất hiện tại vẫn không thể, tôi không thể làm được, thậm chí ngay cả hận anh ta tôi cũng không hận nổi.

Mặc cho ngày đó ở bệnh viện, anh ta nhẫn tâm từ chối lời cầu xin của tôi như vậy, trong lòng tôi hiểu rõ anh ta sẽ không bao giờ quay lại nữa, nhưng tôi vẫn không thể ngừng yêu anh ta được.

Tôi quả nhiên là người không có tương lai, mà lại còn cứng đầu.

Lúc đầu còn nghĩ, thời gian chính là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất. Tôi cứ sinh hoạt làm việc bình thường như vậy, một ngày nào đó sẽ phát hiện ra, thứ nhớ mãi không quên rồi cũng sẽ lãng quên.

Vậy mà bây giờ ngay cả một nguyện vọng nhỏ như thế này cũng không thực hiện được.

Mất việc làm, tiểu thuyết cũng viết xong rồi, không còn cái cớ để được ở nhà nữa. Hiện tại tôi còn bị bắt phải đi xem mắt vô bổ này. Một khi bắt đầu, ai biết về sau sẽ như thế nào, bạn đánh bài của mẹ không chỉ có một người.

Nghĩ tới công lực lải nhải của lão mẹ đã thấy ớn lạnh, không có việc làm chắc chắn lại lải nhải, không có đối tượng kết hôn cũng lải nhải, lải nhải lải nhải không ngừng… Có thể đoán được tương lai mà tôi phải đối mặt sẽ chính là cái vòng tuần hoàn của việc lải nhải tìm việc làm, yêu đương, tìm việc làm, yêu đương…

Tương lai đen tối, sự nghiệp thì không đến đâu, thời gian tới tôi sẽ khó khăn lắm đây.

Tôi đang bối rối thì chợt nghe thấy có ai gọi từ phía sau.

Tôi quay người lại, quả nhiên là Hàn Khanh thở hồng hộc. Cô ấy kéo lấy tay tôi, lo lắng hỏi: “Đùa hay thật vậy? Không phải mày đang làm rất ổn sao?”

“Đừng nhắc nữa, vừa bị tên Sở Mộ Phàm kia sàm sỡ.” Nhắc tới việc này tôi liền tức giận không thôi: “Tội cho mày khi đó còn thích anh ta, anh ta chỉ là một tên háo sắc!”

Tôi cho rằng cô ấy cũng sẽ chung mối thù với mình, ai ngờ phản ứng của con ranh kia lại bình tĩnh đến kỳ lạ.

Thôi quên đi, sao trong lòng tôi lại thầm nghĩ muốn trông cậy vào lòng căm phẫn của con nhỏ này cơ chứ? Thậm chí người ta lênn giường với tên kia còn không oán trách không hối hận gì cả, tôi phàn nàn với nó cái rắm gì.

Tôi giương mắt nhìn đồng hồ, chết tiệt, không tới nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn rồi. Tôi vội vàng chạy tới trước đón xe.

“Mày đi đâu đấy? Về nhà à?”

“Đi xem mắt, bạn đánh bài với lão mẹ giới thiệu.”

“Cái gì? Xem mắt?!” Ngược lại lúc này phản ứng của Hàn Khanh lại rất kịch liệt: “Không được đi! Tuyệt đối không thể đi!” Cô ấy nói xong lập tức muốn kéo tôi trở về.

“Mày bệnh tâm thần à?” Tôi khó hiểu hỏi: “Tao có bắt mày đi đâu mà mày phải kích động như thế?”

“Đừng đi, tuyệt đối đừng đi mà.” Cô ấy kêu la, dáng vẻ tức đến thở hổn hển.

Tôi càng ngày càng tò mò, cô gái hôm nay mày uống lộn thuốc rồi à?

Cô ấy dường như nhận ra mình đã phản ứng quá mức, cảm thấy khó xử nên mặt chợt đỏ lên, sau đó đột nhiên đung đưa cánh tay của tôi làm nũng: “Thôi được rồi, nếu đi xem mắt thì đương nhiên phải cần có người giúp mày cho ý kiến chứ. Đi đơn độc một mình thì không tốt lắm đâu, để tao đi với mày nha.”

Tôi nổi da gà: “Mày đồng ý đi với tao à?”

“Đương nhiên, tao là bạn thân của mày mà, phải có nghĩa vụ giúp mày tuyển chồng chứ!”

“Được, vậy chúng ta đi nhanh, đừng để người ta chờ.”

“Đợi một lát.” Cô ấy vẫn ngăn cản không để tôi đi: “Để tao đi nhà vệ sinh trước đã, buồn tè quá.”

Đứng đợi trước cửa toilet, tôi không kiên nhẫn nhìn đồng hồ, cái con nhỏ này vào trong đó đã năm phút rồi, đi xả nước cũng không đến mức lâu như vậy chứ.

“Hàn Khanh, mày té vào bồn cầu luôn rồi à? Nhanh lên!”

“Xong rồi này, ra ngay đây.” Cô ấy đáp lời.

Tôi còn chưa kịp trách móc một câu, thì vừa giương mắt đã thấy một bóng dáng quen thuộc đi tới từ chỗ ngã rẽ của nhà vệ sinh công cộng, .

Sở Mộ Phàm! Tôi kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rơi xuống đất.

Với khuôn mặt u ám, cả người anh ta tản ra một nguồn năng lượng âm cực lớn, dường như có thể tạo thành mây đen bao trùm cả thành phố.

Lửa giận vừa rồi của tôi đã gần như tắt ngúm, tôi nhớ lại cái tát vừa rồi tôi đã dùng sức rất lớn, quả nhiên nửa bên mặt anh ta đều đỏ rực. Hẳn là anh ta đang rất tức giận, trong lòng tôi bắt đầu nơm nớp lo sợ.

Thân hình cao lớn mạnh mẽ bước tới trước mặt tôi, mây đen xung quanh khiến tôi muốn nghẹt thở, lúc này quả thật tôi không có gan ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

“Ông, ông chủ, anh cũng đi toilet sao…” Tôi cố gắng gượng cười, lắp bắp nói, lời còn chưa dứt tôi lập tức hận không thể tự cho mình một bạt tai.

Đã từ chức rồi còn gọi anh ta là ông chủ cái gì, mà người này lại vừa mới sàm sỡ mày, nịnh nọt như thế chẳng phải sẽ khiến anh ta xem thường sao, mày có liêm sỉ một chút đi có được không?

Anh ta đột nhiên nắm lấy tay tôi, không nói tiếng nào, kéo tôi đi ra ngoài.

Phản kháng, nhanh phản kháng! Phải có khí thế một chút, không thể để mặc anh ta muốn làm gì thì làm được.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tôi chỉ có thể đi theo sau anh ta yếu ớt hỏi: “Đi, đi đâu thế?”

Thật sự là một kẻ thất bại, tôi khóc ròng.

Bị anh ta kéo về công ty, sau đó lại kéo lên văn phòng.

Tôi đã nghĩ kỹ, dù sao trong công ty cũng có người, không cần phải sợ. Chỉ cần anh ta dám đụng tới một sợi tóc của tôi thôi, tôi sẽ lập tức hô lên kêu cứu!


Nhấn để mở bình luận

Nhật Ký Cướp Hôn