Nhật Ký Cướp Hôn



Cứ đứng im như vậy, hai người cũng không nói chuyện, văn phòng to rộng và yên tĩnh như thế cũng chỉ có tiếng tim đập.

Thật lâu sau, cuối cùng anh ta cũng nghiêm mặt mở miệng: “Không được đi xem mắt.”

“Cái gì?” Tôi giật mình: “Sao anh lại biết tôi muốn đi xem mắt?”

“Hàn Khanh nói.” Giọng điệu anh ta rất chắc chắn và kiên quyết: “Không được đi.”

Mẹ nó, Hàn Khanh này đúng là kẻ ăn cây táo rào cây sung mà. Thì ra trốn ở nhà vệ sinh không chịu đi ra là vì lén thông báo cho Sở Mộ Phàm. Nhưng đây là việc của tôi, nói cho anh ta làm gì, với lại liên quan gì đến anh ta chứ? Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy về việc này sau, trước hết phải giải quyết cái tên mặt đen nhiều chuyện này đã.

Mặc dù không thể lấn át anh ta về mặt khí thế nhưng tôi cũng phải ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin làm người. Mẹ nó tôi không nợ anh cái gì hết, anh nghĩ anh là ai chứ hả? Dựa vào cái gì mà tôi luôn phải ăn nói khép nép với anh? Cảm xúc phun trào, tôi vô cùng khinh thường hỏi: “Tôi đi xem mắt thì có liên quan gì đến anh à?”

“Có liên quan.”

Ai da, cái đặc quyền này đúng là quá đáng lắm rồi đó, còn thật sự nghĩ mình quan trọng lắm.

“Tôi xin nghỉ việc rồi, bây giờ anh không phải ông chủ của tôi.” Tôi vẫn khinh thường như trước.

“Không phải chuyện này.”

“Vậy thì vì cái khỉ gì? Dựa vào cái gì mà anh đòi quản tôi hả?”

Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt anh ta thay đổi, sau đó lại im lặng.

Không thể giải thích nổi, tôi hết kiên nhẫn nên muốn đi chỗ khác.

Cuối cùng, anh ta cũng từ từ mở miệng: “Bởi vì chúng ta đã kết hôn.”

“Anh nói cái gì?” Tôi cho là tai của mình có vấn đề.

“Tôi nói, chúng ta đã kết hôn rồi.” Anh ta nói từng chữ từng chữ một, còn cố tình nhấn giọng.

Tôi cảm thấy như mình lại nghe thấy ảo giác một lần nữa. Ai, quả nhiên lớn tuổi rồi thì vô dụng dần mà, sau này không thể thức đêm nữa…

Anh ta thò tay vào trong túi xách của tôi rồi mò mẫm một lúc, sau đó không biết từ đâu anh ta lôi ra cái nhẫn kim cương mà tôi đã suýt quên mất là nó ở chỗ nào, rồi anh ta lại vội vàng đeo nó vào trong ngón áp út của tôi.

“Tôi không nghĩ sẽ nói cho em biết sớm như vậy, nhưng em lại muốn đi xem mắt nên tôi không thể tiếp tục giấu diếm chuyện này nữa.” Nụ cười hiện ra trên mặt anh ta, rồi anh ta còn đưa tay trái của mình ra để so với tôi: “Đừng nói với tôi em không nhận ra hai chiếc nhẫn này là một cặp nhé.”

Thật đúng là con mẹnos nhìn chúng gần giống nhau, kiểu dáng và màu sắc đều gần như là giống nhau, chẳng qua nhẫn trên tay tôi có đính kim cương còn cái trên tay anh ta thì không có.

Trong nháy mắt, tôi kinh ngạc đến nỗi không nói ra được lời nào.

Từng cơn sóng dữ đang xô đến trong trái tim tôi. Anh tay tiện tay nắm lấy tay tôi, còn cố ý đan mười ngón tay vào tay tôi, ý cười trên mặt cũng càng lúc càng đậm hơn.

Tôi giật mình thoát khỏi những suy nghĩ của mình rồi hất mạnh tay anh ta ra: “Anh đang đùa cái gì thế hả? Đừng nghĩ là anh ra vẻ nghiêm túc thì có thể hù dọa người khác được! Tôi có kết hôn với ai thì cũng không kết hôn với anh đâu, cho dù đầu tôi bị úng nước thì cũng không thể nào nhé.”

Anh ta vẫn trông rất thờ ơ giống như là đã đoán trước được tôi sẽ phản ứng như thế này. Anh ta nhún nhún vai và bất đắc dĩ nói một câu: “Cô có thể về nhà xem lại, nếu tôi đoán không lầm thì chắc giấy chứng nhận kết hôn được đặt ở tủ cạnh đầu giường.”

Nửa giờ sau, tôi nhìn vào cuốn sổ màu đỏ được kẹp trong hộ khẩu của mình, tôi cảm giác như sét đánh giữa trời quang, tê liệt ngã xuống đất.

Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc con mẹ nó là đang xảy ra chuyện gì thế này?

“Bác nhìn kỹ đi, người trên tấm ảnh này nhìn không có giống cháu chút nào hết!”

Đến cục dân chính, tôi chỉ vào tấm ảnh chụp trên giấy đăng kí kết hôn và đi theo sát bác gái để giải thích lí do tôi muốn ly hôn, mệt đến mức thở hổn hển.

Bác gái miễn cưỡng liếc mắt nhìn vào tấm ảnh: “Nhìn bộ dạng cũng được đấy chứ, đó là cô chứ còn ai nữa.”

Mẹ nó, làm phiền bác hãy mở to hai mắt ra để nhìn cho rõ đi. Tuy cả hai đều có làn da trắng, mắt to, tóc dài, hơn nữa người này còn cố ý làm kiểu tóc giống với ảnh trên chứng minh nhân dân của tôi, nhìn thoáng qua tấm ảnh nhỏ này thì trông người này có vẻ hơi giống tôi thật. Nhưng người này thật sự không phải tôi.

Con mẹ nó, đây rõ ràng là Hàn Khanh đấy biết không hả?

Bây giờ tôi mới biết được, hóa ra đêm hôm đó Hàn Khanh không có lên giường với Sở Mộ Khanh. Hơn thế nữa, cô ấy không chỉ lấy căn cước của tôi, nếu không thì làm sao trên hộ khẩu của tôi lại xuất hiện ba chữ “Đã kết hôn”, đã vậy lại còn có thêm một giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ có ảnh của cô ấy, tất cả đều được làm dưới danh nghĩa của tôi.

“Ai, mấy người trẻ tuổi bây giờ thật là…” Bác gái cũng làm như thật nói: “Mới kết hôn được vài ngày mà đã chạy đến đây đòi ly hôn, đúng là coi hôn nhân như trò đùa mà.”

“Không phải như thế, thật sự cháu không có kết hôn với anh ta. Cháu, cháu cũng không biết phải nói với bác như thế nào nữa, bác cứ làm nhanh thủ tục ly hôn cho cháu trước đi ạ, bác à cháu cầu xin bác đó.” Kết hôn một cách không rõ ràng thế này, tôi đúng là khóc không ra nước mắt mà.

“Tôi đã gặp nhiều người như cháu rồi, bình thường có cãi nhau đến mức đòi ly hôn thì hết nửa số trường hợp này không thể ly hôn được.” Bác gái đẩy kính lên, dáng vẻ tự đắc: “Chắc chắn là hai vợ chồng trẻ cãi nhau rồi một người giận dỗi chạy đến đây ly hôn chứ gì. Trở về suy nghĩ lại cho kĩ đi, chỉ vì việc nhỏ này mà ly hôn thì hành động quá cảm tính rồi.”

“Cháu không có kết hôn với anh ta, là anh ta đã tìm người khác đóng thế cháu đó.” Tôi gấp đến mức ruột gan nóng hết cả lên.

“Đừng có giải thích vớ vẩn, cho dù có giận chồng thì cũng không được nói bậy ba.” Bác gái khoát tay rồi đảo mắt nhìn Sở Mộ Phàm đang ở sau lưng tôi: “Cậu là một người đàn ông trưởng thành rồi mà có việc dỗ vợ cũng không xong, có cần thiết phải đến làm loạn nơi này không hả?”

Không nghĩ tới anh ta lại tỏ vẻ xin lỗi: “Bác dạy đúng ạ, chúng cháu sẽ không ly hôn đâu ạ.”

Sau đó anh ta kéo cánh tay của tôi trông vô cùng thân mật, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng nhìn rất đáng thương: “Vợ à, anh xin lỗi mà. Sau này anh không dám nữa, chúng ta về nhà đi có được không?”

Cái mụ nội nhà anh ấy, đây là lời thoại của anh ta à? Sở Mộ Phàm, anh đúng là một tên tâm thần phân liệt.

“Ai là vợ của anh chứ, cái đồ điên khùng này.” Tôi sắp hộc máu chết đến nơi rồi.

“Đừng quậy nữa, về nhà rồi muốn cãi nhau thế nào thì cãi.” Bác gái mang vẻ mặt rất thỏa mãn: “Kết hôn rồi thì sống với nhau cho tốt. Những người trẻ như hai cô cậu, ngày nào tôi cũng phải khuyên đi khuyên lại cả, công việc của tôi sắp biến thành người tư vấn luôn rồi.” Bác gái phụ trách công việc ly hôn thật là tốt ghê, cứ thích tự suy diễn mọi chuyện theo ý của mình, công việc thật sự thì lại không làm nghiêm túc, chỉ giỏi việc khuyên can bậy bạ.

Tôi cũng không tin rằng tôi giải thích chuyện đó chưa đủ rõ ràng!

“Bác nhìn cho kĩ đi, người này thật sự không phải cháu.” Tôi không nhịn được nên chỉ vào tấm ảnh gào lên: “Nếu bác không tin, cháu chỉ có thể đi tìm người quản lý nơi này, xem lại camera giám sát thì sẽ biết ngay thôi!” Nói xong tôi đứng dậy, không biết người quản lý cục dân sự có phải là nhân viên bảo vệ không.

Tôi lại bị anh ta giữ chặt. Biết sợ rồi sao? Nên sớm nói thật đi! Trong lòng tôi vô cùng vênh vang và đắc ý, anh ta thấp giọng nói bên tai tôi: “Kết hôn giả chính là phạm pháp đấy, nếu cô muốn làm lớn chuyện thì Hàn Khanh cũng không thoát tội được đâu.”

Câu này giống như một chậu nước lạnh tạt vào khiến cho lòng tôi trở nên lạnh buốt.

Tôi đã quên mất Hàn Khanh, nếu cô ấy đóng giả tôi kết hôn với anh ta thì ít nhất cô ấy cũng là đồng phạm. Nếu chuyện này bị lộ ra thì có phải cảnh sát sẽ bắt cô ấy đi không?

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, đúng là tên họ Hàn đã biến mất trong WC đây mà.

Đang muốn mở miệng chửi cái kẻ không có lương tâm đáng chém ngàn đao này thì từng tiếng khóc nức nở của cô ấy đã vang lên trước rồi: “Diệp Tử, tao biết, tao rất xin lỗi mày, chỉ là tao bị người tình thế ép buộc, bị kẻ độc ác kia bức ép thôi. Xin mày hãy nể tình nghĩa của hai chúng ta trong những năm qua, xin mày đừng báo cảnh sát, nếu không thì tao sẽ chết chắc đấy…” Cô ấy bắt đầu khóc không thành tiếng.

Tôi nghe cô ấy khóc thảm thiết như vậy thì trong lòng cũng cảm thẩy hoảng loạn: “Mày đừng khóc nữa, không nghiêm trọng như vậy đây, chẳng lẽ đến mức phải ngồi tù sao?” Vừa nghe nói đến ngồi tù, cô ấy khóc càng to hơn, tôi chỉ có thể an ủi và hứa: “Được rồi, được rồi, tao sẽ không báo cảnh sát.”

“Tao biết mày coi trọng bạn bè mà, mày sẽ không, sẽ không bỏ rơi tao đâu.” Cô ấy vừa khóc vừa nấc rất có nhịp điệu: “Còn nữa, còn có Phùng thiếu, tao xin mày đừng nói việc này với cậu ta, người cậu ta quan tâm nhất chính là mày, cậu ta mà biết thì sẽ giết tao mất.”

“Ừ, tao sẽ không nói.” Tôi bất đắc dĩ.

“Như vậy nha, bai bai.”

Cô ấy nói xong thì tắt điện thoại ngay lập tức. Tôi hơi ngạc nhiên, sau đó vội vàng gọi lại thì cô ấy đã tắt nguồn điện thoại mất rồi. Tôi cắn răng, rốt cuộc là con nhỏ này đang ở đâu, có dám gọi lại lần nữa hay không!

“Là Hàn Khanh à?” Sở Mộ Phàm đứng một bên, trông vẫn không có gì là vội vàng: “Cô ấy xin tôi cho nghỉ phép dài hạn, nói là ra nước ngoài thăm người thân. Tôi đã đồng ý rồi. Tính thời gian thì chắc là cô ấy đã đến sân bay rồi đó.”

“Cái gì? Chuyện này xảy ra khi nào?” Tôi sợ hãi, ra nước ngoài thăm người thân à? Lí do như vậy mà anh cũng tin, chắc chắn là cố ý rồi.

“Ừ…” Anh ta nhíu mày làm ra vẻ suy nghĩ: “Ngay sáng hôm nay, lúc cô ấy nói cho tôi biết cô đi xem mắt.”

Có vẻ như tôi đã hiểu được rồi đấy. Không ngờ anh đưa tôi quay về văn phòng là để cho Hàn Khanh có cơ hội trốn thoát. Chắc chắn con nhỏ kia có tật giật mình, sợ mọi chuyện bại lộ rồi sẽ bị tôi tiêu diệt nên trốn đi để trốn tránh trách nhiệm đây mà.

Mày hại tao thê thảm rồi có biết không hả?

Đang lúc vô cùng phẫn nộ thì đột nhiên nghe được giọng nói của bác gái: “Ồ, người trên tấm ảnh này… hình như thật sự không phải là cùng một người…”

“Là, là cháu.” Tôi chạy nhanh lại giật lấy giấy chứng nhận kết hôn: “ Cháu đùa đấy ạ, làm phiền bác rồi, cháu không ly hôn.”

Không thể hại Hàn Khanh, tuy rằng là nó hại tôi trước.

Nhớ lại một chút, chúng tôi đã trở thành chị em kết nghĩa từ những năm học cấp một tiểu học.

Tôi vẫn còn nhớ rõ nhiều năm trước, tôi vẫn còn là Tiểu Diệp Tử gặp Tiểu Hàn Khanh.

Bởi vì vẻ ngoài đáng yêu nên Hàn Khanh đã có tính kiêu ngạo ngay từ khi còn nhỏ. Nhưng từ lúc bắt đầu gặp tôi, những ngày tháng ngang bướng một mình đó đã chấm dứt. Sau đó, cô ấy dẫn tôi cùng nhau bắt đầu một cuộc sống ồn ồn ào ào. Năm ấy chúng tôi chỉ có bảy tuổi.

Sau khi khai giảng tiểu học không lâu thì cô ấy tới tìm tôi nói chuyện.

Nguyên nhân là vì nhiều bạn nam trong lớp thích tôi hơn cô ấy, điều này thật không khoa học. Khi chúng tôi gặp nhau, năm đó vì chưa có nhiều kinh nghiệm nên khi gặp phải loại chuyện này tôi đã thấy rất sợ hãi. Nhưng mà tôi cũng có sĩ diện của mình nên làm bộ mình không sao cả, đứng thẳng trước mặt cô ấy.

Cô ấy chớp đôi mắt to, đưa tay ra và bắt đầu khoa chân múa tay ở trước mặt tôi vài cái.

Trong lòng tôi thật sự sợ hãi và lo lắng. Nếu cô ấy định đánh tôi thật thì tôi sẽ đi báo giáo viên.

“Thật sự là lớn hơn tôi.” Cái tay nhỏ của cô ấy quay một vòng rồi vẽ ra một vòng tròn, vẻ mặt không thể tin: “Đôi mắt của bạn thật sự to hơn mình, tại sao lại như vậy?”

Tôi quan sát cô bé đầu nấm trước mặt, cũng chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, nhăn mi lại và cố gắng tự hỏi trong chốc lát, sau đó lại ngơ ngác lắc đầu nói tôi cũng không biết…

Sau đó hai đứa nhỏ chúng tôi cùng nhau rơi vào trong sự yên lặng…

Cuối cùng cũng không có ai giải thích được tại sao mắt tôi to hơn cô ấy. Nhưng chúng tôi lại trở thành bạn tốt của nhau, nguyên nhân là vì mắt của cả hai đều rất to, sự giống nhau kì lạ này đã làm nảy nở tình cảm lâu dài giữa chúng tôi.

Bởi vậy có thể thấy được, năm đó chúng tôi đã vô tư và trong sáng đến cỡ nào.

Sau đó chúng tôi học cùng nhau từ trường cấp một cho đến trường cấp hai, lại cùng nhau học cấp hai cho đến đại học. Bây giờ ngay cả sau khi đã tốt nghiệp và đi làm việc, chúng tôi cũng làm chung một công ty. Hơn nữa từ thời còn là sinh viên thì chúng tôi đã sống cùng nhau, không phải ở ký túc xá thì sẽ lại ở chung phòng thuê. Có thể nói rằng chúng tôi đã gắn bó với nhau từ rất lâu rồi.

Mà tình bạn giữa chúng tôi, sau khi trải qua nhiều năm luôn ở chung với nhau thì đã trở thành một tượng đài vô cùng vững chắc rồi. Nói về sự quen thuộc và hiểu biết lẫn nhau thì có thể gọi là dày công tôi luyện, thậm chí còn hiểu biết hơn cả cha mẹ ruột của đối phương.

Tôi nói tôi đau bụng, cô ấy chỉ cần nhìn sắc mặt là biết ngay tôi bị đau dạ dày hay đau bụng do đến kỳ. Cô ấy nói rằng một người đàn ông nào đó rất đẹp trai, nhưng tôi nhìn ánh mắt cô ấy thì nhận ra ngay cô ấy vẫn chỉ là một kẻ mê gái hơn thôi.

Tôi nói tôi khổ sở, cô ấy chỉ nhìn vẻ mặt tôi đã biết ngay tôi không viết được bản thảo là vì nhớ Cá Voi. Cô ấy nói người nào đó là kẻ ngốc, tôi nghe giọng cô ấy là biết cô ấy đang nói giỡn hay là đang thật sự mắng người kia.

Chúng tôi cũng có rất nhiều sở thích giống nhau và cũng có rất nhiều quan điểm trái ngược nhau. Bình thường không có việc gì là chúng tôi sẽ xảy ra tranh chấp với nhau, nhìn thấy đối phương không vừa mắt, chỉ vì giành nhau cái điều khiển từ xa mà giận nhau vài ngày. Nhưng chỉ cần có tình huống khẩn cấp gì thì cả hai lập tức đoàn kết với nhau chống lại người ngoài.


Nhấn để mở bình luận

Nhật Ký Cướp Hôn