Nhiếp Chính Vương Cứ Muốn Quấy Rối Trẫm


Beta: meo

*

1.

Tình hình triều đình vô cùng khó đoán.

Gần đây, trẫm hay suy nghĩ rất nhiều, đêm về khó ngủ.

Nhưng chỉ thức được một đêm…

Ngày hôm sau, Nhiếp chính vương Kỷ Chinh lập tức sai người đến dâng hương liệu giúp dễ ngủ từ Tây Vực.

Khiến ta giận đến mức ném chung trà xuống đất.

“Rõ ràng Kỷ Chinh đang ra oai với trẫm mà!”

“Hắn muốn nói là hết hoàng cung này và ngay cả trẫm, cũng đang nằm trong tay hắn phải không?”

“Hắn nghĩ hay thế nhỉ!”

“Đợi trẫm bắt được thóp của hắn, trẫm sẽ nhốt hắn vào Đại Lý Tự!”

“Trước hết, trẫm sẽ quất hắn năm mươi roi cho hả giận, chẳng cần chờ mấy lão già kia định tội đâu!”

Ta vuốt ve tấm chăn rồi đánh một cái thật mạnh vào nó.

Ban đêm, chỉ có thị nữ Xuân Đào ở lại trong tẩm điện để hầu hạ ta.

Từ nhỏ, nàng đã đi theo ta nên đã quen rồi.

Biết ta không thật sự tức giận, thế là nàng nở nụ cười.

“Vậy đêm nay ngài có muốn đốt hương không, nô tỳ nghe nói loại này có giá thị trường lên đến hai ngàn lượng vàng đó!”

“Đốt chứ, không chỉ đốt hôm nay!”

“Ngày mai còn phải đòi hắn tiếp!”

“Tiêu hết của cải của hắn, để hắn khỏi dùng tiền chiêu binh mãi mã sau lưng ta!”

Ta nói xong thì trùm mền đi ngủ.

Không biết có phải nhờ hương liệu không mà đêm nay ta đã có một giấc mộng đẹp.

Không chỉ thế, ta còn mơ gặp được mẫu hậu đã qua đời nhiều năm của mình.

Nàng thấy ta sầu thế nên không chịu nổi, bèn giúp ta xin một phép tiên từ Địa Phủ.

Chỉ cần chạm vào Nhiếp chính vương đang cầm quyền to thế lớn trong tay là ta có thể biết tiếng lòng của hắn.

2.

Thế này mà còn chẳng đoạt lại được giang sơn Đại Nguỵ của ta hay sao?

Vừa tỉnh giấc, tinh thần ta vô cùng sảng khoái.

Đối mặt với buổi triều sớm thường ngày mà ta hay lo lắng, cũng trở nên háo hức vô cùng.

Trên triều đình, các đại thần đều ngơ ngác.

Nhiếp chính vương: Giang Nam đang gặp lũ lụt, thần tiến cử Tổng đốc Chiết Giang Dư Hữu Khâm.

Ta: Ừ, đúng là Tổng đốc Lý Vệ ở Quảng Đông và Quảng Tây có tài quản lý sông ngòi, bảo hắn vài ngày nữa lên đường đi.

Nhiếp chính vương: Thần nghĩ bệ hạ vừa mới đăng cơ, chuyện tuyển phi vẫn còn sớm lắm.

Ta: Lần đầu trẫm biết yêu, kiềm chế không được, ngày mai tuyển gấp đi, ngươi cũng nên tuyển chính thê.

Nhiếp chính vương: Tạm thời thần chưa muốn lắm…

Ta: Người đâu, đưa mỹ nhân mà Tây Vực tiến cống đến phủ Nhiếp Chính Vương ngay đi.

Sau buổi lâm triều, Nhiếp chính vương tái mét mặt mày.

Trong lòng ta sung sướng vô cùng!

Liệu thế này thì hắn có nghĩ đến việc mưu phản không nhỉ?

Thế nên, sau khi lâm triều, ta vội gọi hắn lại.

“Kỷ khanh!”

Kỷ Chinh quay đầu, xị mặt, cười gượng.

Ta giả vờ không hiểu, “Kỷ khanh, sao sắc mặt khanh khó coi thế, có phải bị bệnh rồi không?”

Thừa dịp này, ta choàng tay lên vai hắn.

Ngay tại khoảnh khắc này, ta đã mong đợi rằng mình sẽ nghe được kết hoạch tạo phản của Kỷ Chinh.

Dù không nghe được hết, thì một chút thông tin cũng được luôn!

Rốt cuộc ai là người của hắn, là lão Nghiêm ở Nội Các hay võ tướng Dương Phàm?

Hay cả hai đều là người của hắn?

Trong phủ hắn có bao nhiêu tử sĩ? Trong cung có bao nhiêu tai mắt của hắn nhỉ?

Liệu cái chết của lão Hoàng đế có liên quan gì đến hắn chăng?

Ta nhìn đôi mắt đen nhánh của Kỷ Chinh, lòng đầy mong chờ.

Nhưng thứ ta nghe thấy chính là…

[Bệ hạ chỉ biết trêu ta!]

[Ui? Sao người bệ hạ còn mềm mại hơn con gái nữa ha! Thật muốn ×&% $#…]

[Đêm nào cũng muốn ×&% $#…]

Ta: …

3.

Ta sững sờ.

Không biết hắn đang nói ngôn ngữ của hành tinh nào nữa

Ta vẫn còn chạm vào hắn, nên lời hắn nghĩ vẫn không ngừng vang lên.

Đợi ta phản ứng lại, thì mặt mũi đã đỏ bừng.

Ta lập tức đẩy hắn ra rồi phất tay áo rời đi.

Ấy thế mà, tên này còn đuổi theo hỏi han, giọng điệu vô cùng vô tội.

“Ớ? Bệ hạ, ngài sao vậy?”

“Thần còn chưa trả lời mà, sao ngài lại đi mất rồi?”



Đống suy nghĩ kia của Nhiếp chính vương còn bẩn hơn cả sách cấm mấy ngàn năm nay!

Thèm khát cơ thể trẫm còn chưa nói…

Vậy mà còn thèm khát…

Đúng là đồ đại nghịch bất đạo! To gan lớn mật!

Sớm muộn gì trẫm cũng tru di cửu tộc nhà hắn.


Nhấn để mở bình luận

Nhiếp Chính Vương Cứ Muốn Quấy Rối Trẫm