Những Chủ Nhân Của Tôi



Lâm Tư Dương, 24 tuổi đang là dân thất nghiệp lang thang, trong nhà ba người đều làm quan chức với quân nhân, trung tâm thành phố cục cảnh sát là do cha hắn cai quản bởi vì là con một, từ nhỏ đã được sủng ái đến vô pháp vô thiên, đây cũng chính là nguyên nhân cô không thể báo án.

Thân thế đã được hắn điều tra ra, không có gì mà hắn không giải quyết được, cục cảnh sát sợ nhất chính là bị dân chúng nghị luận về công bằng liêm chính nên không thể vì tư lợi cá nhân mà kéo bản thân xuống nước, phương hướng nghĩ luận sẽ do truyền thông dẫn dắt, mà Tống Chiêu hắn giỏi nhất chính là khiến truyền thông kéo dân chúng nghị luận.

Tần Tiêu ở chung cư hai ngày với Tống Chiêu, nhờ người mua di động để làm việc trên điện thoại, làm bộ làm tịch phát tin nhắn cho Tư Trì An
"Xin nghỉ" Gần đây không thể chơi chủ nô được, cô phải dưỡng thương mới được.

Trong chốc lát bên kia thu được câu trả lời, lạnh nhạt một chữ :"ừm"
Tần Tiêu tắt di động lại bội phục chính đầu óc mình nằm ở trên giường ôm chăn lăn lộn, cười lên tiếng.

Không thể không nói chiêu mượn dao giết người cô chơi cũng thật tốt không cần chính mình tự động thủ thì tên hỗn đản Lâm Tư Dương đã phải chịu báo ứng.

Thời điểm cô đang vui vẻ, nghe được tiếng mở cửa chính ra, vội vàng bình tĩnh lại, sửa sang chính mình thật tốt nằm trong chăn làm bộ dáng ngủ nhắm mắt lại.

Cửa phòng bị gõ vang, đôi mắt cô hơi mở, híp nhìn khe cửa hở nhìn thấy Tống Chiêu đang đi vào.

Hắn tựa hồ vào cửa không đi công tác, trên người chỉ ăn mặc bộ đồ thể thao đơn giản màu xám trắng.

Tần Tiêu mở mắt ra, chống cánh tay đứng dậy, Tần Tiêu đối diện cô ra mệnh lệnh
"Quỳ xuống"
Hôm nay cô không muốn chơi cái trò này nhưng mà nhìn hắn hứng thú như vậy nên không thể không nghe, dù sao hắn cũng đã giúp cô, vẫn là phục tùng mệnh lệnh.


“Bò đến trên mặt đất.


Tần Tiêu ăn mặc áo sơ mi to rộng của hắn, bước chân dài non mịn xuống giường, quỳ tới mép giường.

Tống Chiêu ngồi ở trên giường lấy vòng cổ màu đỏ, bóp chặt cằm cô lên, thuần phục đeo trên cổ cô
“Chủ nhân…”
Không đợi cô nói xong, cô bỗng nhiên bị ấn đầu xuống, toàn bộ đầu bị đè thấp xuống mặt đất, đỉnh đầu truyền đến thanh âm nghiêm túc.

"Hiện tại tôi hỏi em một vấn để, phải trả lời đúng sự thật"
Mặt cô tới gần hai chân hắn, lấy lòng dùng gương mặt cọ lên, ngoan ngoãn giống như mèo.

"Ngô, nô lệ sẽ trả lời thành thật, tuyệt đối không giấu diếm chủ nhân"
Tóc mái sạch sẽ lưu lát hờ khép con ngươi màu xám nhạt, híp đôi mắt sâu kín lại
"Hắn đánh em ở nơi nào?"
Phản ứng nửa ngày, Tần Tiêu mới lấy lại tinh thần, biết hắn hỏi chính là Lâm Tư Dương.


“Mặt, đùi… Mông.


Ngón tay hắn thon dài sờ lên gương mặt cô
"Đánh em mấy cái bàn tay?"
“Rất nhiều…” Tần Tiêu lắc đầu, “Em nhớ không rõ.


Tống Chiêu cong lưng, bàn tay ấn xuống cái bụng bình thản, hô hấp ấm áp phun ở bên tai cô, thanh âm trầm thấp mị hoặc
“Bắn vào nơi này sao?"


Nhấn để mở bình luận

Những Chủ Nhân Của Tôi