Những Chủ Nhân Của Tôi



Nhưng hắn rốt cuộc đã gửi cho những ai? Sẽ không phải đã phát cho tất cả rồi? Trong di động còn có số ba mẹ cô!Tần Tiêu không tránh được lo lắng, trên đường trở về, cô gọi điện thoại cho bọn họ, ngoại trừ lải nhải một đống râu ria cũng không có nói đề tài khác xem ra là hắn không gửi ảnh chụp cho bọn họ.

Tần Tiêu nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, nhắc mãi mới nhớ qua mấy ngày về thăm bọn họ.

Hai ngày không có ở trong tiệm, Hoan Nhi đi ra ngoài đưa hàng, trong tiệm chỉ còn lại một mình Nguyên Bác.

“Lục Phong đâu?”
Nguyên Bác đột nhiên quay đầu lại, nhìn đến cô đi vào, ánh mắt mang theo không giống đánh giá, bỏ quần áo xuống đi đến chỗ cô.

Ngày thường người này cợt nhả, hôm nay biểu hiện phá lệ nghiêm túc, Tần Tiêu biết hắn thích đối với cô thích động tay động chân, cô lui về sau một bước.

"Cậu làm gì vậy? Lục Phong đâu, hai người các cậu không ở cùng một chỗ sao?”
"Tôi lại không phải cơ, làm gì mỗi ngày cùng hắn ở bên nhau? Còn không thể có không gian riêng để ở bên chị nhiều sao?”
Hắn hơi hơi mỉm cười, thiếu niên trong mắt thâm dục, ý nghĩa không rõ.

Tần Tiêu nuốt nước miếng, giơ bàn tay ra cùng hắn vẫn duy trì nửa khoảng cách cánh tay.

“Đừng tới đây! Nói chuyện chi tôi, tôi hỏi cậu, Lục Phong đâu rồi?”
"Chị quan tâm hắn như vậy làm cái gì? Tôi ghen tị.


"Cậu dừng lại cho tôi! " Lời nói chưa nói hết, cánh tay đột nhiên bị hắn túm, toàn bộ thân thể ngã vào trong lòng ngực hắn, Nguyên Bác thuận tay liền ôm eo cô, ngón tay siết chặt, cố ý ở trên eo mềm mại của cô làm xằng làm bậy.

"Chị thân mình thật mềm , cũng thơm quá, trách không được thật nhiều nam nhân đều mê luyến chị, thường xuyên tới mua quần áo, đều là các nam nhân thôi!”
Tần Tiêu có chút tức giận, không tránh thoát khỏi tay hắn, ngẩng đầu mắt hạnh mượt mà trừng mắt hắn, nam sinh so với cô còn cao hơn nửa cái đầu, giờ phút này muốn bóp chết cô, sức lực cách xa chênh lệch, cô ngửi được một tia nguy hiểm.

"Buông ra cho tôi, nếu cậu không buông tôi sẽ tức giận!!"
"Bộ dáng chị tức giận thật đáng yêu, tôi rất thích"
Hắn giống như là bị câu hồn, híp mắt cúi đầu, ghé vào trên cổ cô không ngừng ngửi, hô hấp ấm áp phun lên làn da non nớt, Tần Tiêu không nhịn xuống nuốt một chút nước miếng.

"Cậu buông ra cho tôi mau!!!"
Cô nâng giày cao gót lên dùng sức dẫm xuống mu bàn chân hắn, thế nhưng lần này hắn né tránh.

Nguyên Bác đem cô ôm vào trong lòng ngực, thuận thế để cô ở phía sau trên tường, hắn che đậy thân thể cô kín mít, híp cặp mắt hồ ly, liếm liếm môi, dụ hoặc nói.

"Chị, có người gửi ảnh chụp cho tôi, không bằng chị đoán xem đó là gì? Đoán được, có bất ngờ nha!"
Trong phút chốc cô liền hiểu ra, hoảng sợ nhìn hắn.




Nhấn để mở bình luận

Những Chủ Nhân Của Tôi