Những Mùa Táo Nở Hoa


Hôm trước mình lướt mạng, mình tìm được một cái tiểu luận của một bạn khoa Nhật Bản học ở trường Khoa học Xã hội và Nhân văn. Cái tiểu luận ấy có tiêu đề nôm na là yếu tố âm nhạc trong phim của Studio Ghilbi. Đọc đến đấy thì mình nhớ ra hồi hè lúc mình xem phim của Trương Nghệ Mưu, mình đăng story là hay mình viết về âm thanh trong phim của ông ý nhỉ. Hồi đó rất rất muốn viết, nhưng giờ bận quá mình không xem được thêm, cũng chưa đọc tài liệu để mà tư duy về nó. 

Mình nhận ra là mình muốn học cái khác, muốn làm cái khác. Mình bảo với mẹ mình là Ngoại Thương thì ok thôi, nhưng kinh tế nó chán lắm, với con nó chán lắm. Mẹ bảo chán mà có khối đứa muốn được chui vào chỗ mày ngồi đấy, mày cứ than thế là bởi vì mày đam mê mấy cái xã hội các thứ, mấy cái đấy học rồi ra ngoài làm gì. Mình im lặng, mình câm như một con hến, mình biết mẹ mình chẳng có lý do gì để biện minh cho sự "chán" của cái ngành kinh tế này vì chính mẹ mình đã nói kế toán - nghề của mẹ là một cái gì đấy nhạt nhẽo lắm đừng học. Thế xong rồi mình khóc, lần đầu tiên sau những lần cãi vã với mẹ về chuyện trường lớp mình khóc. Mình rấm rứt ngay khi đang cầm trên tay quyển Thiện Ác và Smartphone của Đặng Hoàng Giang.

Mình cáu kỉnh và tự dằn vặt bản thân. Khi mình biết chẳng ai có lỗi trong câu chuyện này, trừ mình, thì mình lại đem bản thân ra mà chất vấn. Dạo này chất lượng giấc ngủ của mình rất tệ, lúc cần không ngủ được, lúc không được ngủ lại chỉ muốn gục. Mình sợ hãi, mình không dám đi cái con đường mà mình đang vạch ra trong đầu. Mình biết là mẹ muốn mình học thật tốt ngành này vì mai sau sẽ có người giúp mình rất nhiều. Học Ngoại Thương, có bằng, ra xin việc ở một công ty nước ngoài, kết hôn, nuôi con, nuôi cháu, chấm hết. Cả cuộc đời mình được vạch ra một cách trơn tru hoàn hảo, Ngoại Thương là bước đệm không thể thiếu trong cả quá trình này. Mình muốn từ bỏ, mình muốn tháo chạy, mình muốn nói rằng mình sợ hãi trước cái cảm giác ngồi trong lớp vi mô mà sự trống rỗng đang lớn dần lên bên trong mình.

Nhưng mình không làm thế được. Mỗi một lần em mình đi khám bênh định kì về, mỗi một lần nhìn thấy mẹ mình cầm tờ giấy khám với nhiều thứ bệnh ghi trên đấy cùng một lúc. Mình hoảng loạn. Nếu bây giờ mình bứt ra, nếu bây giờ mình cương quyết muốn học cái mình thích, mình bùng học như Mai Ngọc, thì điều gì đảm bảo rằng bố mẹ mình, em mình sau này có thể nương tựa được vào mình? Bố mẹ mình bảo mình yên tâm không phải lo chuyện người lớn, nhưng mình cũng 19 rồi, mình không thể không lo khi em mình nhăn nhó vì nó đau lưng hay có cả tá thuốc mới xuất hiện ở nhà mình được. Chưa kể tiền học một năm của mình cũng không phải là ít, nhiều khi mình nhắc đến nó vui mồm, nhưng nhiều khi mình nhắc đến nó vì nó làm mình chùn bước. 

Mình đã từng vui sướng khi biết rằng điểm xét tuyển của mình đủ để mình đỗ Ngoại Thương. Lúc đó mình thấy vui vẻ lắm, tự hào lắm, cảm giác mình có thể đi học ngay lúc ấy. Mình thậm chí còn đọc trước bài, nghe trước các bài giảng về kinh tế. Vậy cái gì khiến mình có cảm giác bị mòn như bây giờ nhỉ? có lẽ mình bị điên thật rồi. Có lẽ  mình nên học cách hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, mình nên một tuần đến trường đều các buổi, ăn, học, chơi như những sinh viên bình thường. Mình nên tham gia dự án này dự án nọ, mình nên khởi nghiệp, start up, mặc váy zip vận áo sơ mi như sinh viên Ngoại Thương vẫn hay làm,... Hay là mình sống như vậy, hay là mình cứ sống như cách bạn bè mình đang làm???

Mình không biết nữa, mình thấy chênh vênh vô ý nghĩa. Mình bỏ câu lạc bộ truyền thông, cái chỗ tốn của mình một tuần ăn không ra ăn ngủ không ra ngủ để làm, rồi mình bảo em không thể tham gia nữa em xin lỗi, em chỉ làm nốt những việc phải làm. Mình không tham gia nghe ngóng các dự án khởi nghiệp. Mình không ở lại trực ban bệ. Sáng nay mình thấy một con bé lớp mình ăn vận như nhân viên ngân hàng, mình tự hỏi là thế trong khi các bạn luyện đủ thứ kĩ năng cứng và mềm cho kinh doanh thì mình đang làm gì? À mình đọc sách của bác Giang, mình đọc "Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ", trong khi đáng nhẽ ra mình phải đọc kinh tế vi mô để làm bài tập. Khốn nạn, mình không bỏ được cái thứ mà mình thích, mình không ngăn bản thân mình yêu mến nó. Mình thậm chí còn vô thức căm ghét cái con bé đồng nghiệp chỗ làm vì nó có cái vẻ và cái mùi đặc sinh viên Ngoại Thương hệ thường, cái kiểu chỉ sợ người khác có điểm cao hơn mình, cái kiểu tự hào rằng nó giỏi hơn tất thảy sinh viên khác. Cũng có thể là mình đang gán cho nó những điều không hay, có thể nó khác, nhưng sự hạnh phúc, bình thản và cố tỏ ra nó giỏi hơn mình làm mình phát điên. 

Mình có nói chuyện với mẹ về hoàn cảnh của cô bạn mẹ, đã ly hôn, về lý do tại sao cô ấy lại hành xử như thế. Trong khi họ hàng mình và mẹ mình bảo cô ấy dở hơi, chỉ có mình bảo là con nghĩ là cô ấy cảm thấy cô đơn, khi cô đơn người ta sẽ vô thức tìm những chỗ khác để xả, dù đúng là nó có kì cục. Mẹ mình im lặng, mẹ mình biết là mình nghĩ khác. Xong mẹ cười xòa bảo là thôi hay sau này cứ làm tài chính đi, còn nghề tay trái có thể là tâm sự với mọi người và viết lách cũng được. Mình chỉ cười, mình không nói được gì, mình cũng không buồn khóc. 

Chắc là mình sẽ không thoát ra được đâu. Bốn năm. Bốn năm nữa...


Nhấn để mở bình luận

Những Mùa Táo Nở Hoa