Những Mùa Táo Nở Hoa








Tặng cho em một bông hồng đỏ

Em hỏi: Tình mình có đẹp được như thế không anh?

Mặt đất chật và lòng người cũng chật

Ai biết khi nào duyên sẽ hóa mong manh




Tặng cho em một bông hồng xanh

Giọt nước mắt tròn vỡ đôi khi còn chưa chạm đất

Em ngẩn ngơ nhìn dòng người tất bật

Ai biết đâu được khi tình là hư danh




Tặng cho em một bông hồng vàng

Bởi một ngày nắng đã tìm và chiếu được đến chân

Em giữ riêng mình một điều gì chẳng thật

Để những niềm đau rồi cũng thấy dịu dàng




Tặng cho em một bông hồng trắng

Rồi những sắc màu sẽ theo người trôi cả đi thôi

Ta còn lại gì giữa vụn vỡ tinh khôi

Một mảnh tình treo lửng lơ nơi đáy mắt




Một bông hồng....

                    tặng cho em.

***

Viết bài này hồi thấy tình yêu không còn đủ sức khiến mình thấy vui vẻ nữa, chỉ thấy mệt và đến giờ vẫn thế :))))) Cũng không phải mình chán ghét tình yêu, nhưng mà mình có cảm giác nếu vác thêm nó lúc này mình sẽ chỉ thấy hao tâm tổn sức thôi, đi học đi làm khiến mình đủ oải rồi =))))) Ờm vậy nên cũng không hy vọng gì nhiều, cũng không ép buộc bản thân cần phải tìm thấy nó, cứ thong thả mà sống thôi, nhở :3


Nhấn để mở bình luận

Những Mùa Táo Nở Hoa