Những Mùa Táo Nở Hoa





Rêu đã phủ đầy sân

Nắng đã rơi đầy đất

Người đã đi đâu mất

Trong thương nhớ của tôi




Trong thương nhớ của tôi

Có dáng em lẻ loi

Có nỗi đau khôn nguôi

Có buồn vương không tuổi




Có buồn vương không tuổi

Để cho mãi về sau

Để cho tim vò nhàu

Để cho ta bỏ nhau




Để cho ta bỏ nhau 

Là do tôi hay em

Là do ta trẻ dại

Hay đời không êm đềm?




Hay đời không êm đềm

Mình đâu trách được đâu

Mình chỉ là tình đầu

Lấy gì mà cho nhau?




Lấy gì mà cho nhau 

Thuở ấy và mai sau

Người cười "Mình đành vậy."

Tôi cũng chẳng u sầu




Tôi cũng chẳng u sầu

Bảo tim "Vun mới thôi." 

Thế mà vừa ươm đất

Rêu đã phủ đầy sân...




Hôm nay mình nổi cáu. Đáng nhẽ ra mình không nên nhấn vào cái cuộc thi vest vủng chết tiệt trên facebook, đáng nhẽ ra mình đéo nên nhắc gì đến chứng khoán và những gì mình đang học. Mình thấy bực bội và cáu bẳn khi mẹ nói về việc phải cố gắng xem mấy cái này, xem họ thi ra sao, xem học được gì trong khi mẹ biết thừa là mình ghét cay ghét đắng tất cả những gì mình đang học. Bây giờ chẳng cần gì cả, chi cần nói đến việc học, việc thi ở trên lớp là có thể khiến mình chảy nước mắt dù đang tự chửi bới bản thân là đéo được làm thế. Mình căm ghét việc phải ngồi học, căm ghét việc thi cử, nếu như ngày xưa nó chỉ dừng lại ở việc sợ học sợ thi thì bây giờ nó chuyển sang ghét bỏ hoàn toàn. Có những thứ không hẳn là mình không hiểu, nhưng mình từ chối dung nạp nó vào đầu, từ chối biến nó thành kiến thức của mình, từ chối để nó làm cho mình tốt lên. Tại sao thế nhỉ? Tại sao mình lại nghĩ thế khi nó là điều mình đang rất cần ngay lúc này, mình cũng không hiểu nổi bản thân nữa. Mình chẳng muốn làm cái gì cả, mình chỉ muốn đay nghiến việc học, chỉ muốn cả nhà biết rằng mình căm ghét nó đến mức nào dù biết họ không muốn nghe. Mình ghét từ kiến thức cho tới các cuộc thi, mình ghét từ những đứa sinh viên mồm ra rả về ngôi trường này cho tới cái hệ thống đào tạo của nó. Nó chẳng làm gì sai, nhưng qua ánh nhìn của mình nó trở thành gánh nặng đày đọa mình, và mình khao khát được đày đọa người khác với cùng một nỗi đau y như thế.

Hôm nay đã là gần một tuần kể từ ngày mình đi khám lại và uống thuốc. Một ngày ba lần, thuốc nhiều đến phát sợ, một rặt toàn chữa triệu chứng. Khả quan ở đoạn mình không buồn nôn khi ăn nữa, nhưng vẫn nôn nếu thấy gai người, vẫn ợ hơi, vẫn đau bụng. Người nhà biết là do mình căng thẳng nên mới thế, nhưng mình thi xong rồi cơ mà, mình đã thi rồi, cx ko đến nỗi tệ, nhưng cảm giác sợ hãi vẫn lẩn quẩn trong đầu. Gia đình ở với nhau mấy tháng không ra khỏi nhà, mình thấy bực mình, mình muốn đi chơi với bạn, mình muốn ăn một bữa cơm mà không phải dò đoán xem người này có sắp cáu lên vì một câu nói của người kia không. Nhà mình giao tiếp với nhau một cách tệ hại, ai cũng nghĩ rằng người kia đang làm tổn thương mình, ai cũng nói nhưng không nghĩ ra người kia sẽ phản ứng như thế nào nếu mình nói thế. Sáng nào nằm nghe tiếng nói chuyện của ông bà và bố mẹ ở tầng dưới mình cũng đều có thể tưởng tượng ra họ đang cãi nhau như thế nào, cãi nhau ra sao, mình quá quen rồi. Một người thì không hề biết tiết chế những gì mình nói ra, một người nổi cáu với tất cả mọi thứ, một người lúc nào cũng cho mình là đúng, muốn tranh luận đến cùng, thích nghe hàng xóm hơn là người nhà, một người thất thường lúc thì vui vẻ lúc thì cục cằn, một người động đến một tí là to mồm cãi, và mình, một người đéo biết phải làm thế nào để mọi người không dẫn câu chuyện đi quá xa. Những ngày ở XUHO thú thật là không thoải mái, nước bẩn điện yếu, tập trung bất ngờ, nhưng là những ngày mình không phải sử dụng bất kỳ một loại thuốc nào để kiểm soát dạ dày của mình. 

Mình thương người nhà mình chứ, mình biết hết những ẩn ức mà họ phải chịu, mình căm ghét việc cuộc sống đẩy họ vào những trạng thái không mong muốn. Nếu như mẹ mình có thể ở nhà và bố mình có thể đi làm thì tốt biết mấy (không phải mình phong kiến, mà là vì sức khỏe của mẹ không tốt như bố), nếu như ông mình có thể biết cách thể hiện sự quan tâm với bà bằng cả lời nói thay vì hành động, thì một người chỉ để ý đến những gì người ta nói ra như bà sẽ biết thực ra ông chẳng có ý gì xấu, nếu như em mình có thể ngoan hơn một chút, biết tính bố mẹ thì tiết chế đi một chút thì đã không suốt ngày chửi vào mặt nhau như tát nước. Mình quen rồi, mình sống với nỗi sợ quen rồi, mình tưởng mình trơ lì thế mà mỗi khi bố mình cáu hay bà nói một câu gì đó khó nghe là mình lại thấy khó chịu, bụng mình lại đau. Có lần mình đã bưng mồm chạy đi nôn thốc nôn tháo ngay trước mặt bố để khiến bố dừng lại những thứ mà bố đang làm, lúc đấy mình cũng chẳng biết mình muốn nôn thật hay mình đang muốn diễn nữa. 

Thực ra nhà mình ai cũng tốt, ai cũng quan tâm nhau. Mẹ biết mình đau dạ dày sẽ không mua đồ gì gây đau bụng, bố sẽ hỏi mình ăn nhiều thế có ổn không, bà sẽ bảo thế bác sĩ kết luận là viêm hay sao, còn ông sẽ hỏi mình uống thuốc gì.... Mình không biết bố mẹ ông bà và em mình có biết rằng chính họ cũng khiến mình phải buồn không, hay chỉ vì mình căng thẳng do thi cử. Bà mình bảo là do thần kinh của mình yếu hơn nên không chịu được áp lực mà mình cáu tiết lên, mình là học sinh đội tuyển của trung học phổ thông chuyên chu văn an, mình thi thành phố có giải, mình đã tham gia một cuộc thi của đại học và giành giải ba. Mình biết mình không hề yếu đuối, mình biết mình hoàn toàn làm được những thứ lớn lao, nhưng điều gì đã khiến mình ôm bụng trằn trọc mỗi tối và nôn không kiểm soát khi ăn một bữa cơm vậy? 

Đã có những khi mình thấy cả người lạnh toát, hơi thở của mình nông cạn lại, mình thấy tức ngực, mình quên luôn việc phải thở, huyết áp của mình giảm, mình nhai nát cả nướu trong miệng, mình cào cho đến khi những vết mụn trên mặt toác ra và chảy máu..... Mình cũng chẳng biết taii sao mình lại hành xử như thế chỉ vì bố mẹ bảo có chuyện muốn nói, mình thấy bản thân hoảng hốt, và mọi thứ đảo lộn như thể không có ngày mai....

Mình đang đọc cuốn "Đại dương đen" của bác Giang. Một quyển sách về trầm cảm, ban đầu mình không định đọc vì sợ nó đen tối quá, nó cuốn mình theo, nó khiến mình tin mình cũng bị làm sao đó, dù chắc mình chẳng sao đâu, có lẽ là căng thẳng quá độ nên mới đau dạ dày. Nhưng đọc rồi mới thấy nó không đen tối như mình nghĩ, có lẽ đấy chưa là tất cả của cuộc đời họ, có lẽ đó mới chỉ là những mảnh có chút tươi sáng họ tạm show ra để mình nhìn vào. Mình thấy đồng cảm, thấy thương, và có phần nào đó cảm thấy muốn chia sẻ với họ, về những mối quan hệ, về gia đình, về công việc.... Mình đọc để thấy những suy nghĩ tự trách móc bản thân, hạ thấp bản thân, căm ghét ai đó là chuyện không nên. Trước kia mình cứ nghĩ rằng chỉ cần dìm mình xuống thì mình sẽ có động lực để ngoi lên, để không cảm thấy mình lười biếng, nhưng mà, hóa ra trân trọng bản thân mới là điều quan trọng. Mình rất mong ngóng được đọc đến chương quá trình chữa lành, mình không bị trầm cảm, nhưng mình mong các liệu pháp giải tỏa sẽ khiến mình thoát khỏi sự bí bách của căng thẳng, của bệnh tật. Mình cũng mong rằng mình có thể ăn ngon trở lại, không còn bị đau quặn vào buổi tối trc khi đi ngủ, và không bị mất ngủ đến đau mắt như hồi đầu năm hai. 
















Nhấn để mở bình luận

Những Mùa Táo Nở Hoa