Nồng Nàn Vị Yêu


An Thành sau này có gọi điện thoại cho Cao Tuấn,
"Cậu có bao giờ gặp một cô gái khóc rất thảm thiết nhưng cậu lại chẳng
thấy phiền hà gì cả?"

Không biết những lời này của anh có ẩn chứa huyền cơ
gì không, mà Cao Tuấn ở bên kia điện thoại cứ cười mãi, An Thành thiết chút nữa
không kiên nhẫn dập máy, lúc đó mới nghe cậu ta trả lời, "Cậu bị gì thế?
Trước kia lúc cậu chia tay với mấy cô gái đó, họ la khóc thảm thiết, không phải
cậu thấy chướng mắt lắm sao. Tôi cũng không cảm thấy phiền, tôi đây thật đau
lòng thay các cô ấy."

An Thành nhớ đến khuôn mặt khóc như mưa của Hân Nhan,
có chút phiền não, "Gì mà tôi bị làm sao, người ta cũng có phải khóc vì
tôi đâu."

Cao Tuấn nghe xong càng thêm hào hứng, biết rõ chắc chắn
có chuyện gì đó mờ ám, vội tra hỏi, "Chuyện gì thế hả, nói cho tôi nghe
thử xem."

An Thành không nói hai lời liền cúp điện thoại.

Sau đó lại gọi cho Thiếu Phi, quanh đi quẩn lại, nói
tới nói lui cũng mấy chuyện nhàm chán không liên quan, cuối cùng thờ ơ hỏi cậu
ta cách liên lạc với Lục Hân Nhan.

Thằng nhóc con lại đả kích anh, "Chi thế, anh, em
nhớ hình như anh đâu bao giờ đụng tới bạn em?"

An Thành chẳng muốn lắm điều với cậu ta, "Em cho
hay là không cho."

Thiếu Phi nở nụ cười, "Em cúp điện thoại rồi nhắn
tin cho anh. Nhưng mà, Hân Nhan là bạn em, cho em nhiều chuyện cũng được, nhưng
em muốn nói với anh hai câu này. Cô ấy không giống bất kì cô gái khác, không
kham nổi anh đâu, cũng không chịu được tổn thương. Anh hãy buông tha cho cô ấy
đi."

Thiếu Phi rất ít khi dùng giọng điệu nghiêm túc nói
chuyện với anh, trong trí nhớ của anh, chỉ có cái lần muốn mở tiệm chụp hình,
em họ anh mới như thế. Xem ra Lục Hân Nhan có địa vị tương đối quan trọng trong
lòng Thiếu Phi, cậu ta giống như con chim vươn cánh bảo vệ Lục Hân Nhan, còn An
Thành ngược lại chính là con mãnh thú hung ác.

Nhưng mà trong lòng An Thành cũng cảm thấy rất oan ức,
anh bất quá chỉ muốn cách liên lạc mà thôi, không muốn chơi đùa gì cả, cũng
không muốn tổn thương ai. Ngay cả anh muốn làm gì, bản thân anh cũng không biết
rõ.

Số điện thoại có thì đã có, lòng tính tới tính lui tìm
hết cớ này đến cớ nọ, thế mà đến lúc bấm số thì lại do dự. Đợi đến khi quyết
tâm hừng hực, dĩ nhiên cũng đã là một tuần sau.

Bấm nút gọi đi, chính anh không hiểu sao mình lại cười
tủm tỉm, thật sự là bị trúng tà rồi.

"Alo, xin chào." Điện thoại đã thông, giọng
nói ngang ngang của cô truyền tới, lần này anh nghe lại cảm thấy rất thoải mái.

"Tôi là An Thành."

Cô hiển nhiên là kinh ngạc, "Anh An?" Im lặng
một lúc, giọng cô vô thức lên cao, "Thiếu Phi xảy ra chuyện gì sao?"

Cô nghĩ An Thành gọi điện chắc hẳn là vì Thiếu Phi.
Nghĩ thế cũng phải, cô cho rằng An Thành sẽ tìm cô cũng chỉ bởi vì Thiếu Phi.

An Thành nhất thời nghẹn lời. Mấy lời nói phong độ nho
nhã nhẹ nhàng muốn mời người đẹp cùng đi ăn tối bị câu hỏi của cô làm nghẹn
họng, còn muốn mở miệng nói nhưng lại thấy không phù hợp.

Anh đành phóng lao thì theo lao, dựa vào lời cô mà
đáp, "Cô Lục, về chuyện của Thiếu Phi, có một số chuyện tôi cần gặp cô để
nói. Buổi tối cô có rảnh không?"

Cô lập tức đồng ý ngay.

Người khác đều đánh giá An Thành là "người khiêm
tốn, đa cảm". Còn đối với cách nhìn của Hân Nhan, anh biến thái thì khỏi
nói, nhưng tuyệt đối là người bệnh tâm thần.

Hai người lần đầu cùng nhau ăn cơm, An Thành dùng
Thiếu Phi làm cớ lừa gạt cô, Hân Nhan đến nay vẫn canh cánh trong lòng. Cô thật
đã cho rằng Thiếu Phi xảy ra chuyện thiệt, dù sao cô cũng biết chút ít chuyện
trong nhà của Thiếu Phi, huống chi những năm này Thiếu Phi giúp cô rất nhiều,
nếu cậu ta có xảy ra chuyện gì, bất luận thế nào cô cũng sẽ giúp đỡ. Bởi vì lo
lắng, lòng cô thấp thỏm không yên.

Sau khi tan ca vội vàng chạy đến nhà hàng, thấy An
Thành ăn mặc tươm tất ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt thong dong bình tĩnh.

Vừa ngồi xuống, cô đã hỏi ngay, "Anh An, Thiếu
Phi xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Anh cười đưa menu cho cô, "Cô Lục, gọi đồ ăn
trước đi."

Không thể không nói, nụ cười của anh rất đẹp, rất cởi
mở, giống như cậu thanh niên mới trạc hai mươi tuổi, trên người hào quang chói
loá, khiến lòng người ấm áp.

Gọi đồ ăn xong, cô lại hỏi tiếp chuyện của Thiếu Phi.

Anh cười, gượng gạo nói, "Cô đúng thật là cố
chấp." Đôi mắt đen bóng nhìn thẳng cô, biểu lộ rất thản nhiên, "Thiếu
Phi không có việc gì, là tôi muốn cùng cô ăn cơm mà thôi."

"Anh..." Cô tức giận muốn chết.

Cầm túi xách muốn rời khỏi, lại bị anh bắt lấy tay,
nét mặt anh hơi khó coi, "Ngày đó cô ói hết lên người tôi, tôi còn cõng cô
trên lưng vào thang máy, cô la ó om sòm, rồi lại không nói không rằng biến mất.
Tôi còn chưa tính chuyện cô không mời tôi ăn cơm nói cảm ơn, chả lẽ ăn bữa cơm
với tôi cũng thiệt thòi cho cô lắm sao?"

Một tràng lời nói khiến Hân Nhan á khẩu không trả lời
được. Hôm đó sáng sớm phát hiện mình tỉnh lại ở một nơi xa lạ, mới nhớ đến bản thân
uống rượu say, đương nhiên cũng đã làm ra không ít trò hề, cô cảm thấy mất mặt
vô cùng, hận không thể tức tốc ra khỏi chỗ đó. Trong lòng thầm tính nấu nồi
cháo xem như là lời cám ơn, mai mốt gặp lại cũng coi như không thấy, dù sao hai
người cũng không quen biết, cô thật sự không muốn chịu ơn người kia. Hân Nhan
mong muốn đem chuyện đó như bảng đen thần kỳ lau một cái là sạch ngay, vậy thì
làm sao còn dám liên lạc để cảm ơn anh chứ?

Anh cười, nụ cười rất hào hoa, "Cô Lục, mời cô ăn
cơm cũng phải đạo thôi, Thiếu Phi là em họ thân nhất của tôi, nó đã thích cô
như vậy, là anh em với nhau tôi cũng phải quan tâm cô một chút." Nói xong
mấy lời này, anh thầm khinh bỉ bản thân mình, An Thành à An Thành, mày chừng
nào lại biến thành một kẻ tiểu nhân hèn hạ thế này, vì muốn tiếp cận một cô
gái, năm lần bảy lượt lấy em họ mình ra làm cái cớ. Thế nhưng mà cũng hết cách rồi, anh thật sự không kiếm được lý do nào
tốt hơn. Nếu như dùng cách đeo đuổi những bạn gái trước kia, gọn gàng dứt khoát
nói họ: "tôi có hứng thú với cô", ly nước bên kia của cô chắc chắn anh sẽ hứng hết. Cô
không hề giống những người khác, anh cũng không muốn đối xử với cô giống như kẻ
khác.

Hân Nhan thề thốt phủ nhận, "Không phải, anh An,
anh hiểu lầm rồi, tôi và Thiếu Phi chỉ là bạn bè mà thôi."

Anh giả bộ ngạc nhiên, "Ồ? Là tôi hiểu lầm rồi
sao? Vậy bữa cơm này coi như lời xin lỗi, cô Lục không cần tiếc tiền thay tôi
đâu."

Rốt cục mới thấy cô nở nụ cười, lộ ra chiếc răng khểnh
đáng yêu, hàm răng trắng, đôi mắt sáng long lanh, rất là chói mắt, "Gọi cô
Lục nghe xa lạ quá, anh An, anh gọi tôi Hân Nhan là được rồi."

Anh cũng không khách sáo tiến thêm một bước,
"Được, tôi cũng hy vọng cô gọi thẳng tên tôi, An Thành."

"Được."

Bầu không khí rất hoà thuận. Anh không vội, từ tốn cắt
miếng thịt bò cà ri, ngược lại còn rất thích cảm giác này, mong nó cứ kéo dài
mãi. Anh đã nhiều năm không màng đến tình yêu, không phải là không muốn, mà là
tìm không thấy cảm giác rung động như xưa. Hai mươi tám tuổi, sự nghiệp lên như
diều gặp gió, thế mà tình trường lại lận đận. Sự xuất hiện của Hân Nhan vừa vặn
lấp vào khoảng trống ấy, tuy không biết sự xuất hiện của cô tốt đến dường nào,
nhưng cô xuất hiện rất đúng lúc, như thể nắng hạn gặp mưa rào, vô cùng quý báu.

Dùng bữa xong, Hân Nhan đứng trước cửa nhà hàng đợi An
Thành lái xe đến.

Một cô bé khoảng chừng mười tám mười chín tuổi ôm một
bó hoa hoa cẩm chướng to đi đến trước mặt Hân Nhan, hỏi, "Chị ơi, mua hoa
tặng mẹ đi."

Hân Nhan lúc này mới nhớ đến ngày mai là Ngày của Mẹ.

Bó hoa cẩm chướng màu hồng toả hương thơm ngát, trông
rất đẹp.

Hân Nhan nhìn bó hoa trâng trâng, cô bé bán hoa dè dặt
gọi, "Chị ơi?"

Cô định thần lại, lắc tay, mỉm cười nói với cô bé bán
hoa, "Cảm ơn, chị không mua."

Nụ cười của cô bé ấy rất yên bình, như đoá hoa cẩm
chương màu hồng trước mặt vậy, dù không phải quá bắt mắt, nhưng rất trẻ trung
tươi tắn. Chỉ là vẻ mặt có chút buồn bã.

Cô bé bán hoa thất vọng, quay người rời đi.

"Đợi một chút, anh mua một bông."

Giọng nói trầm ổn của An Thành vang lên phía sau.

Hân Nhan kinh ngạc quay người.

An Thành đi đến bên cô, ánh mắt vui vẻ ấm áp, móc tiền
ra trả, "Bao nhiêu một bông?"

Sau khi lên xe, An Thành bỗng nhiên đưa đoá hoa cẩm
chướng đến trước mặt Hân Nhan, cười nói, "Tặng cho cô."

Hân Nhan kinh ngạc, "Cho tôi? Sao anh không tặng
cho mẹ anh ?"

An Thành không màng đến câu hỏi của cô, đáp lại,
"Mẹ tôi không thích mấy thứ này, bà chỉ thích trồng hoa thôi, ghét nhất là
những đoá hoa rất đẹp lại bị người ta cắt đem bán. Nãy thấy cô bé bán hoa đó ủ
rũ, nên tôi mới mua, thôi thì tặng cô vậy."

Hân Nhan run sợ một giây, sau đó cười, nhẹ nhàng nói,
"Cảm ơn."

Đưa tay nhận đoá hoa, cô cũng không ngại nhận đoá hoa
cẩm chướng vốn là dành cho người Mẹ.

An Thành nhìn gương mặt tươi cười của cô, anh ngây
người một giây. Anh đúng là bị quỷ ám mà, nhìn thấy cô khóc thì anh đau, thấy
cô cười anh cũng đau lòng. Có lẽ thật sự trên đời này có một vật là khắc tinh
của vật kia, ông Trời đã đưa cô đến "khắc chế" anh. Đối với sự khắc
chế này, anh không biết cô có phải là cô gái mà anh yêu chân thành cả đời hay
không, nhưng anh biết rõ cô chính là người mà anh khao khát muốn có.

Vì vậy anh liền thốt lên, "Hân Nhan, đến sống với
anh đi."

Cô sững sờ, "Cái gì?"

Anh phát hiện lúc nãy mình lỗ mãng quá, nhưng nói cũng
nói rồi, chẳng thể nào hồi lại, anh chỉ có thể tiếp tục lấp liếm, "Em xem,
chúng ta đều là người độc thân..."

Từ trước đến nay một người có tài ăn nói như anh lại
ngập ngừng trước mặt cô, bỗng nhiên anh cảm thấy mình chưa bao giờ có thất bại
như lúc này.

Hân Nhan nhìn anh với ánh mắt không thể nào tin được
cả nửa buổi, bầu không khí như tách trà nóng đã nguội lạnh, cuối cùng cô hờ
hững nói, "Anh An, tôi tự mình đón xe về nhà, anh không cần đưa tôi về
đâu."

Nói rồi cô đẩy cửa xuống xe. Không khí lạnh lẽo bên
ngoài len lỏi vào xe, khiến cả người anh nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.

Cố gắng cả một buổi tối, kết quả cô vẫn dùng giọng
điệu hờ hững đó gọi anh là "anh An".

Cúi đầu ngẫm nghĩ, lại phát hiện đoá hoa cẩm chương
lúc nãy đã bị cô mang đi.


Nhấn để mở bình luận

Nồng Nàn Vị Yêu