Nụ Hôn Sai Lệch


09.

Cuối cùng, Lục Tế Xuyên cũng không nói rõ anh ta muốn tôi đề n bù như thế nào. Ngày hôm sau đi làm, ánh mắt đồng nghiệp nhìn tôi dường như đã thay đổi.

Có mấy người đồng nghiệp quen biết thấy tôi tới liền tiến lại gần hỏi han.

" Tiểu Niệm, cô và Lục tổng quen biết như thế nào vậy?"

"Đúng đó, đúng đó, ngài ấy không phải là khá lạnh lùng với mọi người sao? Nhưng hôm qua lại chủ động bảo rằng quen biết cô"?

Tôi bị những câu hỏi liên tiếp làm cho choáng váng.

Trong nháy mắt không nghĩ ra được lý do, chỉ có thể đáp lời qua quýt:

"Anh ấy nói bừa đấy, chúng tôi không quen biết nhau."

Tất nhiên, chẳng mấy ai tin tưởng câu trả lời của tôi.

"Không thể nào, hôm qua tôi quan sát, ngài ấy vừa ăn cơm vừa thường xuyên nhìn cô đấy"

Hả?

Anh ta liếc nhìn tôi làm gì?

Hẳn là đang giận dữ nhìn tôi.

Đồng nghiệp lại níu tay tôi: "Cô cứ nói cho tôi biết đi, tôi đảm bảo sẽ không nói với người khác!"

"Hoặc là... chỉ cần nói làm sao hai người làm sao quen biết là được!"

Tôi bị làm phiền đến mức không còn cách nào khác, đành phải nhớ lại:

"Lúc đó là..."

"Tôi có một người bạn nam thân thiết, thích những người đàn ông đẹp trai..."

Nói đến nửa chừng, quản lý vội vã gọi tôi kiểm tra một tài liệu.

Tôi ngớ người ra, rồi bị quản lý kéo đi mất.

Tôi dường như nghe thấy có người thầm thì tự nói với nha: "Hóa ra... hóa ra là như vậy!"

Tôi không hề nói dối.

Tôi quả thực có một người bạn như vậy, tên là Trình Triệt.

Hôm đó ở quán bar, chỉ vì cậu ấy thích bạn của Lục Tế Xuyên, hào hứng chỉ cho tôi xem, lúc đó tôi mới chú ý đến Lục Tế Xuyên ngồi bên cạnh.

Sau khi thua trò chơi, tôi đã đến xin số điện thoại của Lục Tế Xuyên.

Do bận rộn nên tôi cũng không để ý xem mọi người hiểu như thế nào về chuyện này.

Nhưng không ngờ chiều hôm đó, Lục Tế Xuyên gọi tôi vào phòng làm việc.

Anh ấy cho tôi xem một số ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện từ một nhóm chat tên là "Biệt đội bát quái"

Dựa trên nửa câu nói chưa kịp hoàn thành của tôi vào buổi sáng mà mọi người đã truyền đi và cuối cùng biến nó thành thông tin là Lục Tế Xuyên chính là một người bạn đồng tính của tôi.

Cuộc trò chuyện trong nhóm chat rất sôi nổi, mọi người đều rất hào hứng với thông tin này.

Lục Tế Xuyên tức giận nhưng cũng phải bật cười.

"Tôi thích đàn ông à?"

"Hay là bạn nam đồng tính của em?"

"Tư Niệm, có phải em rất ghét tôi không?"

"Nên mới nhiều lần làm như vậy với tôi?"

Tôi nhìn Lục Tế Xuyên tức giận, trong lòng lo lắng không nguôi.

"Không phải... Tôi không nghĩ là..."

"Thật sự là em đã nói như vậy?"

"Trước đó em còn nhắn tin cho tôi..."

Anh ấy như nhận ra điều gì đó, mím môi, không nói tiếp.

Ánh mắt thì luôn dõi theo tôi.

Tôi thật sự cảm nhận được áp lực mạnh mẽ đang áp xuống người mình. Tôi nhớ lại cách sống quản lý mô tả anh ấy, trong lòng không tự chủ mà nghĩ đến 99 kết cục bi thảm khi dám làm anh ấy giận dữ.

Nghĩ tới việc chuẩn bị gói ghém đồ đạc mà đi tôi buồn bã tới mức nước mắt suýt chảy ra.

"Tôi thực sự không ngờ rằng họ lại nghĩ như vậy…"

Vì bị Lục Tế Xuyên chất vấn, giọng nói của tôi hơi run rẩy.

Thế nhưng anh ấy bất ngờ đơ ra một chút, vẻ tức giận ban đầu gần như bị dập tắt tức khắc.

"Anh…"

Tôi ngước mắt nhìn anh, mắt đã ngấn lệ.

"Là tôi có lỗi với anh, chỉ mong anh có thể không sa thải tôi được không? Tôi thực sự rất cần công việc này…"

"Xin anh đấy, kỹ năng làm việc của tôi rất tốt, tôi…"

Lục Kỷ Xuyên không biết có phải là quá tức giận không, hơi lắp bắp:

"Em… em, em…"

Anh ấy "em" mãi.

Tôi trong lòng chuẩn bị sẵn sàng cho một trận mắng tơi bời nhưng cuối cùng chỉ nghe thấy một câu có vẻ khá bất lực:

"Đừng khóc có được không?"

10.

Lục Tế Xuyên không mắng tôi, cũng không sa thải.

Anh ấy chỉ lặng lẽ chờ tôi lau khô nước mắt, vừa kể lại sự tình, vừa ngồi trên ghế sofa da trong phòng làm việc và uống hết một cốc cà phê.

Sau đó, anh ấy mới nhỏ nhẹ: "Em quay về làm đi?"

Tôi nhìn anh, không dám nói.

Anh lại vội vàng bổ sung: "Anh không giận."

Khi rời khỏi phòng làm việc của Lục Tế Xuyên, tôi vẫn còn ngơ ngác.

Tôi quay đầu nhìn lại nhận được ánh mắt đầy khích lệ anh dành cho tôi.

Anh thế là tha thứ cho tôi sao?

Anh ấy thế là dễ dàng bỏ qua cho tôi sao?

Dù tôi không phải là người tung tin đồn nhưng lời nói của tôi lại là nguyên nhân khiến anh bị đồng nghiệp bàn tán như thế.

Thật sự không trách tôi sao?

Vì Lục Tế Xuyên, tôi đã rối bời cả một buổi chiều.

Đến tối khi đi ăn cùng bạn bè, tôi vẫn còn bận tâm về chuyện này.

Trình Triệt uống một ngụm đồ uống, lắc đầu thở dài:

"Anh chàng cao ngạo đó thật sự không dễ đối phó đâu"

Tôi chống cằm: "Đừng nói nữa, tôi đang lo lắng lắm rồi."

"Tôi đã làm việc có lỗi với anh ấy... lần này lại tiếp tục làm anh ấy tổn thương!

Trình Triệt không để tâm, tiếp tục ăn mỳ:

"Lần thứ hai cũng không thể trách bà được. Chính là mấy kẻ điên kia miệng lưỡi không ngớt, bà đâu có nói dối."

Tôi ngửa đầu nhìn lên trời:

Nhưng dù sao thì cũng là tại tôi không nói rõ ràng mới thành ra thế này...

Trình Triệt cũng nghiêng đầu theo:

Nếu bà thực sự cảm thấy áy náy, sau này cứ cố gắng bù đắp cho anh ta, dù gì hai người cũng làm cùng một công ty mà.

Tôi ngẩn người.

Bù đắp?

Cậu ta gật đầu mạnh.

Sau khi nhận ra vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, cậu ấy lại hiện lên một nụ cười bí ẩn.

"Nếu bà không biết phải làm thế nào..."

"Tôi cũng là đàn ông, đàn ông cần gì... tôi hiểu lắm."

11.

Dưới sự hướng dẫn và tài trợ của Trình Triết, ngày hôm sau đi làm, tôi đã thay một bộ váy da ngắn màu đen.

Cậu ấy nói đàn ông đều là sinh vật thị giác. Tôi cần phải thu hút được sự thiện cảm của Lục Tế Xuyên từ vẻ ngoài, từ đó tận dụng để tiến xa hơn về mặt tình cảm.

Mặc dù tôi không thể hiểu được nguyên lý bên trong. Nhưng cậu ấy kiên quyết rằng mình không bao giờ hiểu sai về người cùng giới.

Tôi rất hiếm khi mặc váy ngắn như thế này đi làm.

Vì vậy, ngay khi bước vào cửa, tôi đã nhận được sự chú ý của mọi người.

"Tư Niệm hôm nay xinh quá!"

"Chiếc váy này quá hợp với cô!"

"Trời ạ, sao chân cô trắng thế?"

Trong tiếng khen của mọi người, không biết ai đã lên tiếng chào "Lục tổng".

Quay đầu lại, Lục Tế Xuyên đã đứng ở cửa.

Tôi nhớ lại nhiệm vụ làm lành với anh, vội vàng cố gắng mỉm cười ngọt ngào:

"Xin chào Lục Tổng."

Nhưng anh ta không có phản ứng gì. Chỉ liếc nhìn quanh những người đang tâng bốc tôi.

"Các người đang làm gì ở đây?"

"Đến làm việc hay đến xem người?"

Trong chốc lát, mọi người đều giật mình rồi nhanh chóng tan nát chim muông.

Chỉ còn lại mình tôi đứng yên ở đó, ngớ ngẩn mà vô tình nhìn thẳng vào mắt Lục Tế Xuyên.

Anh ấy có vẻ như muốn nói gì đó với tôi, nhưng lại do dự một chút.

Tôi lặng lẽ nắm chặt túi đựng bữa sáng ở trong tay.

Rồi cúi nhìn xuống.

... Chẳng lẽ Trình Triệt đã lừa tôi?

Bây giờ Lục Tế Xuyên còn ấn tượng tốt với tôi chứ? Sao tôi cảm thấy ánh mắt anh nhìn tôi kỳ quái vậy?

Tôi cảm thấy rất bất an.

Nhưng vẫn lấy hết can đảm, khi anh đi ngang qua tôi, tôi đã vươn tay đưa túi bữa sáng cho anh.

"Lục tổng... đây là bữa sáng anh nhờ tôi mang đến cho anh!"

Anh dừng bước, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Nhưng sau khi thấy tôi ra sức làm ám hiệu bằng mắt, anh liền hiểu ra và phối hợp gật đầu,

"À... cảm ơn."

Tôi dõi theo bóng Lục Tế Xuyên đi vào văn phòng.

Nhưng lại cảm thấy bóng dáng anh có gì đó kỳ lạ. Sao anh lại đi lại ngả nghiêng thế kia?


Nhấn để mở bình luận

Nụ Hôn Sai Lệch