Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá FULL



Mỗi ngày trên thế giới đều xảy ra nhiều hiện tượng mà khoa học không thể giải thích được.
Thân thể Diệp Thanh Hà được xác nhận là đã bình phục, trái tim khỏe mạnh, thân thể không khác gì người bình thường.

Bệnh nhân vô danh ở giường bên cạnh cũng đã tỉnh, cô gọi lên tên mỗi thành viên Diệp gia vô cùng rõ ràng, sau đó từ từ tiếp xúc với nhau, có lẽ không thể tưởng tượng nổi nhưng Diệp Lâm Xuyên không nghi ngờ chút nào, cô ấy chính là người vợ đã chết của mình.
Cả nhà ngồi vây quanh trước giường bệnh, cùng nhau hướng tầm mắt lên cô gái trẻ tuổi trên giường mà đánh giá.
Khi cô mở mắt trông càng giống người vợ đã chết của ông, cũng là đôi mắt đào hoa dịu dàng dạt dào tình cảm ấy.
“… Hình như em đã biến thành một con mèo.”
Dư Nghiên nhớ lại những hình ảnh lẫn lộn trong ký ức mơ hồ của mình.

Cô nhớ rõ sau khi mình chết đi, linh hồn không cam lòng bị tan biến nên đã gắng gượng quay về nhân gian.

Con trai của cô rất đau lòng, chồng cô cũng rất khổ sở, Dư Nghiên tận mắt nhìn thấy đứa con trai lớn ngoan ngoãn của mình càng lớn càng tiều tụy, tính mạng liên tục bị đe dọa.
Chỉ cần có thể bảo vệ thằng bé…
Cho dù trở thành bất cứ cái gì cũng đều được.
Cuối cùng…
Cô biến thành một con mèo.
Ký ức như bị phân tán ra, không cách nào tập trung được, tầm mắt cô dừng lại trên mặt mỗi người vài giây rồi từ từ chuyển lên người Diệp Nha.
Đôi mắt con bé sưng đỏ, rụt rè cầm lấy tay áo Diệp Lâm Xuyên.
“Diệp… Nha?”
Diệp Nha mếu mào, nhanh chóng chui vào ngực Diệp Lâm Xuyên
Trừ Diệp Nha, Diệp Tử Dục là đứa trẻ thứ hai tiếp nhận mẹ rất nhanh chóng, cậu nhóc đối với thân phận của mẹ rất tin tưởng không chút nghi ngờ, nhào vào trong ngực cô vừa khóc vừa kêu, cả phòng bệnh lập tức hỗn loạn.
Hiện tại thân thể của Dư Nghiên là một người không hộ khẩu, vốn người nhà đã không rõ tung tích, mà ngay người thân duy nhất cũng đã qua đời do tai nạn không lâu trước đó, bây giờ lại nợ bệnh viện một khoản tiền thuốc men siêu khủng.

Với tình huống bây giờ, tất nhiên Diệp Lâm Xuyên không thể bỏ lại cô ở nơi này được, đầu tiên ông trả hết chi phí còn nợ, sau đó làm thủ tục xuất viện, đưa các con và người vợ vừa mới sống lại không khác gì xác chết vùng dậy về nhà, rồi lại phải giải quyết đống rắc rối sau lưng.
Trước đây không lâu Cục Quản Lý đã giải thích rõ ràng trong buổi họp cùng các ký giả.

Bây giờ Diệp Nha chưa tiện xuất hiện nên Diệp Lâm Xuyên đã ra mặt lên tiếng với công chúng, tất cả đều bình yên.
Vào đêm xảy ra chuyện Điền Hựu Cầm đã bị bắt, tài sản dưới danh nghĩa của bà ta và Triệu gia bị niêm phong ngay trong một đêm, tòa án tạm thời chưa đưa ra phán quyết, cũng coi như ác giả ác báo.

Nghĩ đến những việc mà hai người làm, trong lòng Diệp Lâm Xuyên lại giận dữ, đã khẩn trương đi tạo những quan hệ tốt, quyết để hai vợ chồng kia ở trong đó hưởng thụ “ngày tháng tốt đẹp” mấy năm.
Bây giờ còn một chuyện cuối cùng, đó là làm thế nào để giải quyết ổn thỏa con chip trong não của Triệu Thần Tinh.
Khi còn sống Triệu Thần Tinh và Diệp Nha là bạn, muốn thu xếp hắn thế nào thì lời nói của Diệp Nha có trọng lượng nhất.

Vì vậy Diệp Lâm Xuyên ôm Diệp Nha đến thư phòng, mặt đối mặt trò chuyện, mà nội dung cuộc trò chuyện tất nhiên là xoay quanh Triệu Thần Tinh.
“Ba có thể đầu tư một hạng mục nghiên cứu của Cục Quản Lý để mỗi năm Thần Tinh có một thân thể mới.

Bên kia Cục Quản Lý cũng đồng ý, đợi đến khi Thần Tinh được chế tạo ra thì sẽ ở lại nhà chúng ta, như vậy hắn có thể cùng con lớn lên.

Con thấy thế nào?” Nói xong thì lẳng lặng chờ câu trả lời của Diệp Nha.
Cô trầm ngâm một lúc, lắc đầu: “Thần Tinh không muốn ở lại trong một cơ thể.”
Diệp Lâm Xuyên nhướng mày, không chen vào nói.
“Thần Tinh muốn tự do, hi vọng giống như gió có thể đi đến bất kỳ nơi nào.” Diệp Nha chờ mong nhìn ông: “Ba, ba có thể để Thần Tinh trở thành gió không?”
Vẻ mặt Diệp Lâm Xuyên hoảng hốt: “Con vừa gọi ta là gì?”
Diệp Nha chớp mắt lặp lại: “Ba.”
Trong lòng Diệp Lâm Xuyên kinh ngạc, sau đó lập tức tuôn ra một niềm vui mừng to lớn.

Mặc dù ông không ghét việc bị gọi là ‘em trai’ lắm nhưng thân là một người ba nên ông cũng mong muốn con gái mình gọi mình là ‘ba’.
Diệp Lâm Xuyên thu lại kích động, bế Diệp Nha ôm lên đùi:” Con chip trong não của Thần Tinh có thể giữ lại, chúng ta có thể biên soạn một chương trình cho hắn.

Hắn có thể làm việc ở ngân hàng, có thể đi thám hiểm vũ trụ, hoặc là ở bệnh viện chăm sóc những người ốm, hắn có thể trở thành bất kỳ người nào mà hắn muốn, con thấy thế nào?”
Diệp Nha nói không sai.
Thân thể bằng máy móc sẽ trói buộc linh hồn của hắn, không bằng để cho hắn sống ở bên ngoài cơ thể, có thể là trong điện thoại di động, trong máy vi tính, thậm chí là trong đầu con người, hắn sẽ tồn tại ở các ngành nghiệp khác nhau, giúp nhiều việc cho con người, hắn sẽ được tiếp xúc với mọi thứ.
“Chúng ta có thể đặc biệt vì Thần Tinh tạo dựng một công ty nghiên cứu”.

Khủng hoảng của xí nghiệp lần này đã khiến cho Diệp Lâm Xuyên ý thức được ông cần phải tiến quân vào lĩnh vực mới, mở rộng sản nghiệp.

Nếu đã vậy không bằng hợp tác với Cục Quản Lý, vừa có thể phát triển hạng mục mới, vừa có thể giúp Thần Tinh trở lại, thậm chí có thể tiến hành nghiên cứu những mô phỏng sinh vật mà khoa học kĩ thuật hiện nay không thể làm được.
Mặc dù đây là một quá trình nghiên cứu gian nan dài dằng dặc nhưng Diệp Lâm Xuyên cũng không quá lo lắng, trong lịch sử nghiên cứu khoa học mỗi một lần tiến bộ đều như vậy.
Ông tin tưởng Thần Tinh sẽ bằng lòng chờ đợi.
“Vậy Thần Tinh có còn nhớ con không?”
Diệp Lâm Xuyên xoa cái đầu nhỏ của Diệp Nha:” Cho dù hắn có nhớ hay không nhưng con nhớ được đã là tốt lắm rồi.

Nếu có một ngày ngay cả con cũng quên đi thì các con cũng đã từng có một tình bạn thực sự.”
“Con sẽ không quên Thần Tinh.” Diệp Nha vỗ ngực một cái, quay sang Diệp Lâm Xuyên trịnh trọng nói:” Con sẽ đặt Thần Tinh ở chỗ này, nếu như quên mất thì có thể lấy xem xem lại.”
Thần Tinh sẽ sống trong thế giới của cô, hắn chưa bao giờ rời đi, cho nên cô sẽ không buồn.
Cô phải lớn lên thật tốt, mang theo một phần Thần Tinh cùng nhau lớn lên
Bầu không khí trong thư phòng đang hòa hợp thì bị tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên phá vỡ, hai người đồng thời nhìn lại, Dư Nghiên đi vào, hình như là có lời muốn nói với Diệp Lâm Xuyên.

Vẻ mặt Diệp Nha hơi trùng xuống, cô không lên tiếng, nhảy xuống đùi ông, cúi đầu chạy ra ngoài.
“Nha…” Không đợi Dư Nghiên gọi xong tên cô, bóng người con bé đã biến mất ở dưới tầng.
“Chắc là con bé không quen thôi.”
Giọng nói của ông trầm thấp, Dư Nghiên quay đầu quan sát thư phòng một cách tỉ mỉ, mọi thứ vẫn giống hệt từ lúc cô rời đi, không có bất kỳ thay đổi nào.

Dư Nghiên thu hồi tầm mắt, lại nhìn Diệp Lâm Xuyên.
“Thế nào?”
Dư Nghiên đi lên trước, nhẹ nhàng lôi tay Diệp Lâm Xuyên.

Lòng bàn tay ông rộng, năm ngón tay thon dài, đôi mắt Dư Nghiên hướng xuống, dần nhắm lại rồi hôn lên mu bàn tay ông.
“Chị Nghiên Nghiên…” Diệp Lâm Xuyên không nhịn được trở tay cầm lại, gọi cô giống như thời còn niên thiếu.
“Nếu như em nói Diệp Nha đã giúp em và Thanh Hà trở về, anh tin không?”
“Tin.” Ông trả lời dứt khoát.
“Mặc dù trí nhớ không quá rõ ràng nhưng em biết em đã làm chuyện sai lầm.” Dư Nghiên bình tĩnh nói ra:” Sau này em sẽ cố gắng bù đắp những tổn thương mà anh và Diệp Nha đã phải chịu.

A xuyên, anh…”
“Anh nguyện ý.”
Ba chữ ‘anh nguyện ý’ kiên định ấy khiến cho hô hấp Dư Nghiên đình trệ, lại nhìn người đàn ông với đôi tai đã sớm đỏ trước mắt, vẻ mặt xấu hổ làm Dư Nghiên nhớ lại dáng vẻ lần đầu tiên tỏ tình của hắn.

Cũng thật kỳ quái, rõ ràng phần lớn trí nhớ đã biến mất nhưng chỉ cần liên quan đến ông thì lại có thể nhớ một cách rõ ràng.
Diệp Lâm Xuyên nhỏ giọng đề nghị:” Năm… cuối năm kết hôn chứ?”
Dư Nghiên phì cười, lau đi nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã chảy xuống nơi khóe mắt:”Hình như hơi nhanh rồi đấy.”
Diệp Lâm Xuyên ho nhẹ che đi sự lúng túng:”Không nhanh đâu.”
Dư Nghiên trêu ghẹo hắn:” Bây giờ người khác đều nói anh đi tìm thế thân cho người vợ trước.”
Thần kinh Diệp Lâm Xuyên căng thẳng như lâm đại địch, giơ ngón tay lên thề:” Không có, anh chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Ông chỉ là có chút kinh ngạc khi thế gian lại có hai người giống nhau như vậy, ngoài ra không có bất kì suy nghĩ nào không an phận.

Giờ đây xem ra, mọi việc đều đã định trước hoặc cũng có thể là Diệp Nha vì bọn họ mà chú định xong.
“Diệp Nha là một bảo bối thần kỳ.”
“Anh biết.” Diệp Lâm Xuyên hoàn hồn:” Diệp Nha cũng là con gái anh.”
Dù cô có thân phận thế nào, lai lịch ra sao, nhưng từ nay về sau cũng đều là đứa con của ông.
Ông yêu cầu không nhiều, chỉ muốn con gái không bệnh tật, không tai họa, bình an khôn lớn.
Dư Nghiên cười không nói, âm thầm đem những ký ức kỳ diệu kia cất giấu sâu trong đầu.

Đây là bí mật của cô và cũng là bí mật của Diệp Nha.
_____________________
Thời tiết dần lạnh, Long Thành đã vào cuối thu.
Trong sân, cây đã rụng lá, tràn ngập vẻ đìu hiu, bây giờ lại là hoàng hôn, tạo nên một cảnh đẹp buồn bã.
Diệp Nha quàng một chiếc khăn đỏ trên cổ, mặc bên ngoài chiếc áo khoác màu nâu nhạt, hai tay vòng trước đầu gối ngồi xổm dưới đất, thưởng thức hoa lá héo rũ đang rơi trong vườn cả buổi không có nhúc nhích.

Sau khi Diệp Lâm Xuyên và Dư Nghiên tuyên bố tin tức kết hôn, so với sự hưng phấn của các anh.

Diệp Nha không biểu hiện ra sự mừng rỡ quá khích.
Cô không bài xích Dư Nghiên nhưng cũng không hoàn toàn tiếp nhận.
“Nha Nha ở đây làm gì vậy?”
Đang ngây người một mình thì âm thanh của Diệp Thanh Hà vang lên.
Lông mi Diệp Nha run run, nhẹ nhàng nói: “Nhìn
hoa hoa ~ “
“Nha Nha rất thích ngắm hoa ha, anh và em cùng nhau ngắm được không?”
Diệp Nha chậm rãi gật đầu một cái.
Diệp Thanh Hà ngồi xuống bên cạnh cô, mấy bông hoa trong vườn đều đã rơi rụng rồi, thành thật mà nói cũng không có gì đẹp mà xem.
“Anh.”
“Ừ?”
“Nói tới việc này có lẽ anh không tin nhưng em cảm thấy em không phải loài người.”
“…”
Diệp Thanh Hà phối hợp hỏi:” Vậy em thấy em là cái gì?”
Diệp Nha nâng cằm, gật gù đắc ý nói:” Em hình như sinh ra từ trong đất, nói không chừng em từ con giun biến thành.”
“…” Cái này đã vượt qua phạm vi kiến thức của Diệp Thanh Hà, đột nhiên không biết tiếp lời như thế nào.
Diệp Nha chỉ hoa hoa nghiêm túc nói:” Em có thể nghe được họ nói chuyện.”
“… Vậy bọn nó nói gì?”
Diệp Nha vểnh tai nghiêm túc nghe một lát, gắng gượng nói với Diệp Thanh Hà mấy chữ:”Bố thằng hèn.

***.

Cha bố mày.”
?
???
“Nha Nha, em không được chửi người khác!” Diệp Thanh Hà trợn to hai mắt, hắn kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn không ngờ đến đứa em gái mới bốn tuổi của mình mà đã học được những lời nói thô tục như vậy! Hơn nữa còn cái gì mà ‘bố thằng hèn’ nữa chứ!
Diệp Thanh Hà không nói hai lời kéo Diệp Nha đứng dậy:” Đi, chúng ta phải nói chuyện cho rõ ràng.

Có phải em học mấy từ này từ Tử Dục phải không?” Bây giờ, mỗi ngày Tử Dục đều chơi cùng mấy đứa trẻ có thành tích không tốt, hắn không kỳ thị thành tích, cũng không tham dự việc em trai kết bạn.

Mấy đứa trẻ kia trượng nghĩa thì trượng nghĩa thật nhưng mà nói tục hơi nhiều.

Tử Dục cũng bắt chước theo, có lúc chửi tục mấy câu, quản cũng không quản được.
“Không không, không phải Tử Dục.” Diệp Nha lên tiếng phủ nhận, lại hỏi, “***.

Tổ bố mày là mắng người sao ạ?”
“Còn nói.” Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng vỗ vào miệng cô một cái:” Sau này không thể nói cái từ này.”
“Cái nào?” Diệp Nha ánh mắt mê man: “Bố?”
“Trước đó.”
“Tổ?”
Diệp Thanh Hà hít sâu một cái: “***.” Lời còn chưa nói hết ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Lâm Xuyên.
Ông ngoắc tay:” Thanh Hà lại đây.”
Diệp Thanh Hà: “…” Cứng đờ.
Anh trai bị mang đi tiếp thu giáo dục yêu thương.

Lúc này Diệp Nha tránh được một kiếp.

Cô không an phận, lại chạy đi tìm Thẩm Trú đang học tập trong phòng, luồng ánh mắt kia nhìn chằm chằm vào bả vai của hắn.

Có lẽ vì ánh mắt kia quá mức nóng bỏng, đầu ngón tay đang lật sách của Thẩm Trú dừng lại, không khỏi ngước mắt nhìn:” Nha Nha sao vậy?”
“Em cảm thấy anh Thẩm Trú thiếu đi cái gì đó.”
“Hả?”
Giây kế tiếp, Diệp Nha cầm lấy giấy nháp và một cái bút bi đen lên, vẽ một con … quạ đen thui.”
Thẩm Trú yên lặng.
“Em cảm thấy em không phải là loài người.” Diệp Nha nhìn về Thẩm Trú lặp lại lời nói vừa nãy với anh trai.
“Thế nên em cho là anh cũng không phải?”
Thẩm Trú liếc mắt nhìn bức tranh khó nói lên lời:” Em cảm thấy anh là một con quạ đen?”
Diệp Nha khẽ liếm môi, nhẹ gật đầu.
“…” Thẩm Trú cười khanh khách:” Nha Nha, anh Thẩm Trú sắp phải thi rồi, cần phải ôn bài thật tốt.

Em ngoan ngoãn chơi một mình được không? Chờ đến khi anh thi xong anh sẽ cùng em chơi nhé.”
Diệp Nha bĩu môi, mặc dù không vừa lòng nhưng vẫn nghe lời gật đầu, không quấy rầy nữa, yên lặng lui ra khỏi phòng.
Trời rất nhanh đã xám xịt, từng trận gió khẽ rít bên ngoài cửa sổ.
Gió to thật, Diệp Nha có chút sợ hãi, rúc lại trong chăn không ngừng vỗ lên đầu nhỏ.

Thật kỳ quái, cô luôn cảm thấy trên đỉnh đầu thiếu cái gì đó, vỗ lên cũng không hề thoải mái như lúc trước.
Kẽo kẹt.
Bên ngoài chăn chợt vang lên tiếng động, bả vai Diệp Nha run lên, lén lén lộ ra một con mắt.

Cô thấy một đôi chân dài, ánh mắt di chuyển lên trên, thì thấy gương mặt quen thuộc của Diệp Lâm Xuyên.

Trái tim bỗng nhiên trở nên ổn định, Diệp Nha vén chăn lên, chủ động nhích chăn ra mở rộng một chỗ cho Diệp Lâm Xuyên.
“Ba sợ gió nên tới tìm con ạ?”
Diệp Lâm Xuyên ừ một tiếng, không vạch trần lời nói dối của bé.
“Vậy ba lên đây đi.” Diệp Nha hào phóng vỗ vỗ giường nhỏ:” Con có thể ru ba ngủ.”
Diệp Lâm Xuyên phối hợp nằm xuống.
Giường của một người bạn nhỏ đối với một người đàn ông trưởng thành như hắn thì có chút nhỏ, Diệp Lâm Xuyên cầm lấy quyển truyện trên bàn, ôm cô bé vào ngực.

Lồng ngực hắn vừa rộng vừa ấm áp, trong nháy mắt ngăn chặn hết sự tấn công của ngọn gió mạnh, làm cô cảm thấy không còn sợ bất cứ thứ gì nữa.
Diệp Lâm Xuyên chọn một câu chuyện để kể, Diệp Nha nghe được một chút là đã thấy mệt mỏi, mí mắt cứ díu lại với nhau.
“Em trai…”
“Ừ?”
“Sau khi người kết hôn, con vẫn còn đứng đầu trong nhà phải không?”
Diệp Lâm Xuyên khép lại cuốn sách nhi đồng, rũ mắt xuống.
Gương mắt buồn ngủ của cô dần mất đi ánh sáng, giống như con thú nhỏ cảm thấy bất an khi bị lạc đường.
Diệp Lâm Xuyên vuốt ve khuôn mặt nhỏ tròn trịa của cô, bờ môi nhẹ nhàng chạm vào sợi tóc mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp:” Dĩ nhiên.

Bà nội Nha Nha vĩnh viễn là nhất gia chi chủ.”
Diệp Nha thở phào một cái, trở mình thiếp đi.
Diệp Lâm Xuyên dém chăn cho con gái, tắt đèn rời đi.
Diệp Nha rơi vào giấc mơ dài đẹp đẽ.
Trong giấc mơ hoa cỏ gắn bó, thân thiết làm bạn với nhau; trong giấc mơ non xanh nước bước, những năm tháng tốt đẹp.
Trong mơ có người nói:
“Bé cưng, ngủ ngon”
________________ Hoàn chính văn __________________.


Nhấn để mở bình luận

Nữ Phụ Ba Tuổi Rưỡi Hắc Hoá FULL