Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa


Ngày hôm sau khi kết thúc thi cuối kỳ, Tần Lãng và Tô Thi Hàm thảo luận chuyện về quê.

Phương Nhã Nhàn gọi video hỏi xem bà và Tô Vĩnh Thẳng có cần đến không, vì Tân Lãng và Tô Thi Hàm mang theo ba nhóc con lái xe trở về Quảng Châu. Khi đó Tần Lãng sẽ chịu trách nhiệm lái xe còn Tô Thi Hàm sẽ chăm sóc ba nhóc con, chắc chắn rất bất tiện.

Bọn họ định tới giúp, nhưng Tân Lãng đã từ chối, bởi vì lần này có Bạch Tư Tư đi cùng cả nhà Tân Lãng về nhà. Đã có Bạch Tư Tư hỗ trợ Tô Thi Hàm, hơn nửa bây giờ ba nhóc con có thể ngồi an toàn trên ghế rồi. So với lần trước bọn họ về nhà thì lần này có vẻ dễ dàng hơn.

Phương Nhã Nhàn nghe xong rồi nói: "Được rồi, vậy cha và mẹ sẽ không đến đó. Những người trẻ tuổi cùng nhau đi xe trở về trên đường trò chuyện vui vẻ Nếu hai người già chúng ta đi qua, mấy đứa lại vướng bận."

"Cha và mẹ ở Quảng Châu chờ mấy đứa về. Khi nào các con gần tới nhớ nói cho cha và mẹ một tiếng, mẹ ở nhà chuẩn bị đõ ăn ngon cho mấy đứa."

Tô Vĩnh Thằng ở bên cạnh nói xen vào: "Tần Lãng, trên đường lái xe càng chậm càng tốt, lái xe khoảng bốn tiếng thì hãy nghỉ ngơi một chút. Nếu thật sự: không được thì tìm chỗ nghỉ qua đêm giống như lần trước, cha biết con lái xe không có vấn đề gì, nhưng khi lái xe lâu như vậy sẽ làm cơ thể mệt mỏi. Mà mấy nhóc con cũng cần được nghỉ ngơi.”

“Vâng! Con hiểu rồi ạ, chúng con vẫn giống như lần trước, giữa đường tìm một chỗ nghỉ lại một đêm. Sáng ngài tiếp theo sẽ xuất phát, ngày hôm sau mới có thể tới nơi.” Tần Lãng nói

“Không sao đâu, cha mẹ sẽ ở nhà đợi mấy đứa."

Ban ngày, Tô Thỉ Hàm đã ở nhà thu dọn đồ đạc. Bạch Tư Tư cũng như lần trước buổi chiều mới đến nhà Tân Lãng, buổi tối ở nhà bọn họ một đêm, sáng hôm sau cùng nhau lên đường.

Sau khi được ăn bữa cơm do chồng của chị họ nấu, Bạch Tư Tư cảm thấy rất vui, cả ba người ngồi vào bàn ăn, Bạch Tư Tư nói: "Thời gian trôi nhanh quá. Em cảm thấy học kỳ này kết thức trong nháy mắt. Lần trước, cũng đến nhà anh chị ăn bữa cơm sau đó chúng ta cùng nhau trở về nhà. Em thấy mọi chuyện giống như vừa mới xảy ra hôm qua vậy.”

“Nhưng mà tâm trạng lúc về nhà của hai lần hoàn toàn khác nhau phải không, chị họ?"

Khi Tô Thi Hàm nghe thấy lời nói của em họ, cô nhớ lại cảm giác của mình khi về nhà lần trước, cô cười và nói: "Ừm, lần trước chị cũng rất mong chờ về nhà, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng."

Bạch Tư Tư nói: "Đừng nói chị, ngay cả em cũng đổ mồ hôi đầy người. Khi em biết bí mật lớn này, chị không biết em đã bối rối như thế nào, đặc biệt là em phải nói dối khi mẹ điện video call cho em. Em cũng rất sợ mình sẽ vô tình nói ra điều gì đó!"

"Hơn nửa trên đường vẽ em cũng vô cùng lo lắng. Không biết dì và dượng sẽ phản ứng thế nào nếu thấy chị về cùng em với bộ dạng như vậy.”

"Nhưng sau đó em phát hiện mình thật sự đã suy nghĩ quá nhiều. Anh rể cực kỳ xuất sắc nên đã chinh phục được dì và dượng!"

"Giờ nghĩ lại em vẫn còn cảm thấy phấn khích. Tối hôm đó bị gọi đến nhà dĩ, mẹ em cứ nói với em rằng chuyện giữa chị và anh rể quá lớn. Em nói giúp anh rể, thì mẹ bảo em không được xen vào, chuyện này để cho dì và dượng xử lý. Kết quả là cùng một ngày được nhìn thấy anh rể trên chương trình Bộ sưu tập thế giới lúc đó cha mẹ cảm thấy rất sốc nha, ha ha.”

Bạch Tư Tư bây giờ đã thân với Tần Lãng và Tô Thi Hàm hơn, học kỳ này cô ấy thường đến nhà Tần Lãng và Tam Tần Trai theo Tăn Lãng học nghề chạm khắc gỗ. Cho nên bây giờ nhìn thấy hai người họ, cô ấy cảm thấy rất thân thiết, cũng nói nhiều hơn trước.

Những gì cô ấy nói đã khơi dậy ký ức của Tô Thi Hàm. Nhớ lại chuyện về nhà lần đó Tô Thi Hàm cũng cảm thấy thú vị.

Nhất là cha của cô, lúc đầu khi biết chuyện này tức giận đến trừng cả mắt dựng cả râu, đối với Tần Lãng chuyện gì cũng kén chọn củng bắt bẻ. Không ngờ trong vài ngày đã bị Tần Lãng thu phục. Bây giờ cha cô đã tâm phục khẩu phục đổi với Tần Lãng rồi

Hai chị em trò chuyện vui vẻ, cho đến khi Tần Lãng thu dọn đồ ăn xong mà họ vẫn ngồi ở đó tán gã

“Tân Lãng nói: "Thi Hàm, Tư Tư, đã đến giờ đi ngủ rồi. Sáng mai bảy giờ chúng ta sẽ xuất phát. Chúng ta có hai ngày đi đường, đến lúc đó hai người có nhiều thời gian mà tha hồ tán ngẫu."

Tô Thi Hàm liếc nhìn thời gian, đã là 9 giờ 30 tối, quả nhiên đã đến giờ đi ngủ.

Sau khi nói lời chúc ngủ ngon với em họ, cô theo Tần Lãng trở về phòng ngủ đi ngủ. Bạch Tư Tư cũng đi vào phòng ngủ dành cho khách.

Bảy giờ sáng hôm sau, Tần Lãng cùng cả gia đình lên đường.

Rút kinh nghiệm lần trước nên lần này xe cũng đã được thay bằng xe bảy chỗ rộng rãi hơn. Các nhóc con cũng đã lớn, hành trình đi về cũng dễ dàng hơn lần trước tất nhiều.

Nhưng mà Tân Lãng vẫn lựa chọn ở nữa đường dừng lại nghỉ ngơi một đêm, ba nhóc con vẫn đang rong thời gian phản ứng sau khi tiêm ngừa, cần phải đảm bảo các nhóc con ngủ đủ giấc để có trạng thái tốt nhất.

Bốn giờ chiều ngày hôm sau, nhóm người Tần Lãng đã đến Quảng Châu.

Phương Nhã Nhàn đã gọi điện từ sớm kêu Tần Lãng đưa Bạch Tư Tư đến thẳng nhà, bởi vì cha mẹ của Bạch Tư Tư cũng đang ở nhà của họ.

Ba người bọn họ bế ba nhóc con lên lầu, vừa mở cửa ra đã thấy một đám người đang đứng ở cửa.

Cha mẹ của Bạch Tư Tư, cũng như gia đình chú của Tô Thi Hàm, bao gồm cả ông bà của Tô Thi Hàm đều đã đến.

Tô Vĩnh Thẳng và Phương Nhã Nhàn vội vã đến bế các nhóc con, hai người lớn tuổi đi tới cũng nhanh chóng tiến đến.

"Đã về rồi sao? Để ta nhìn bọn nhóc con một chút.”

Ông bà cụ Tô lần trước nhìn thấy mấy nhóc con ở thành phố Thiệu, về sau đều nhìn thấy bọn nhóc con qua video nhưng không được thấy tận mắt. Lúc này khi nhìn thấy bọn nhóc con đã lớn hơn rất nhiều, trong mắt hai cu đều tràn đầy tình yêu thương.


Nhấn để mở bình luận

Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa