Ở Đây Chỉ Có Ngọt Và Ngọt


Không chỉ có mình mẹ Hà có suy nghĩ muốn cho Ngọc Thảo mau chóng kết hôn, mà cha và ông ngoại cũng nghĩ như vậy.

Sau khi Ngọc Quân sinh con thì thường không có thời gian sang bên đây thăm ông ngoại. Ông ngoại rất thích đứa chắt trai bụ bẫm đó nhưng lại không được thường xuyên bế ẵm.

Ngụy Vũ đã nói rằng nhà mình không còn trưởng bối, công việc thì đều dịch chuyển về trong nước. Sau khi kết hôn cậu ấy có thể về đây sống cùng gia đình nhà vợ, có nghĩa là ông ngoại sẽ được hằng ngày bế chắt ngoại.

Cha Hà còn có chút do dự không muốn gả con gái cho người ta sớm như vậy nhưng khi nghe Ngụy Vũ hứa hẹn như thế thì đã mềm lòng.

Vậy là dưới sự đồng lòng hiệp lực của người thân trong gia đình, hôn sự của Ngọc Thảo đã mau chóng được định ra vào cuối tháng sau.



Hôm nay là ngày Ngụy Vũ đưa Ngọc Thảo đi thử váy cưới. Anh đã dẹp bỏ hết công việc sang một bên để toàn tâm toàn ý ở cạnh cô.

Chiếc váy cưới này đã được đặt làm hoàn toàn thủ công, những người thợ lành nghề đã thay phiên nhau làm liên tục trong vòng một tháng. Ngày hôm qua mới được vận chuyển đến bằng đường hàng không, Ngụy Vũ đã không chờ nổi mà kéo Ngọc Thảo đi thử ngay.

Không thể không nói Ngụy Vũ rất có mắt thẩm mỹ, khi chiếc rèm phòng thay đồ được kéo ra tất cả mọi người đều ngây người ra ngắm nhìn cô dâu.

Chiếc váy cưới trắng tinh được mặc bởi một cô gái xinh đẹp, phần chân váy xòe bồng được đính những viên kim cương lấp lánh, trên đầu còn đội một chiếc vương miện nhỏ.

Đôi mắt ngậm nước, trong veo đen láy đang mở to. Gò má ửng hồng vì ngại ngùng, lông mi dài khẽ chớp động, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại. Trông Ngọc Thảo như một nàng công chúa đang đi lạc.

Tất cả mọi người đều có một ý nghĩ trong đầu.

Đáng yêu quá…

Xinh đẹp quá…

Muốn mang về nhà cưng chiều quá…

Chỉ là bọn họ chỉ có thể đứng đó im lặng ghen tị nhìn người đàn ông cao lớn đang sải bước lại gần công chúa. Người đàn ông đẹp trai đứng cạnh nàng công chúa xinh đẹp, khung cảnh này đúng thật là như ở xứ sở thần tiên.

Ngụy Vũ đã cởi chiếc áo vest ra, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây thẳng nổi bật lên đôi chân thon dài. Anh mỉm cười nhàn nhạt, si mê nhìn người con gái trước mặt.

Ngụy Vũ bỗng không biết phải đặt tay đặt chân ở đâu cho thích hợp. Vợ anh đẹp đến mức anh cảm thấy như mình mình đang lạc trong ảo ảnh.

Tim anh đập thình thịch, anh khẽ kéo tay cô đặt lên trước ngực mình. Thiên ngôn vạn ngữ cũng không đủ để anh giãi bày tấm lòng của mình với cô.

Ngọc Thảo thấy anh cứ nhìn mình mãi mà không nói gì, cô hỏi nhỏ.

“Không đẹp sao anh?”

Ngụy Vũ lắc đầu. Vợ anh mà còn không đẹp thì còn ai đẹp vào đây nữa.

“Đẹp lắm. Đẹp đến độ anh có cảm giác không chân thật. Chỉ muốn mau chóng cưới em về nhà ngay lập tức mà thôi.”

Nghĩ đến chuyện anh lợi dụng cả nhà cô để ép cưới, cô lại bực.

“Không phải đã đúng như anh dự định rồi còn gì.”

Đúng là con sói đuôi to. Trăm phòng ngàn phòng cũng không phòng được chuyện anh lại đánh lén từ phía đồng đội của cô. Lại càng không thể ngờ được đồng đội của cô cứ thế mà bán cô luôn đi.

Giọng điệu của Ngụy Vũ tràn đầy tự hào.

“Em không biết là để có thể cưới được em về nhà mà anh đã phải vắt óc suy nghĩ đến nhường nào đâu.”

Đối mặt với những dự án trị giá bạc tỷ, hay là lúc đối đầu với Lục Cảnh Thành anh cũng chưa từng đắn đo nhiều đến như vậy. Chỉ riêng với chuyện của cô là anh không thể bình tĩnh được.

Ngọc Thảo vẫn không chịu, cô trách anh.

“Làm gì có ai đi cưới con gái nhà người ta mà lại cứ như là thổ phỉ cướp con gái nhà lành.”

Ngụy Vũ cười sung sướng, anh đưa bàn tay cô lên môi khẽ hôn nhẹ.

“Nếu có thể cưới được vợ thì làm thổ phỉ có đã sao.”

Đưa cô về núi làm áp trại phu nhân cũng coi như là một chủ ý không hề tệ. Ở đâu có cô thì ở đó chính là nhà của anh.

Ngọc Thảo thấy anh chẳng có vẻ gì là xấu hổ thì thầm nghĩ, cô đúng là cưới được một ông chồng mặt dày rồi.

Cô thúc giục anh.

“Mau đi ra ngoài đi, em còn phải thay đồ nữa.”

“Anh thay cho em.” Ngụy Vũ nói như là một chuyện đương nhiên vậy.

Ngọc Thảo đỏ bừng mặt.

“Anh nói linh tinh cái gì đấy hả?”

“Sớm muộn gì anh cũng thấy hết mà.”

“Thế thì cũng không được.” Ngọc Thảo đẩy đẩy anh, ai dè Ngụy Vũ rắn chắc như thế mà lại lập tức ngã khụy xuống đất.

Cô hoảng hốt muốn cúi người xuống đỡ anh, nhưng chiếc váy cưới này thật sự quá to khiến cô không làm được. Ngọc Thảo nôn nóng gọi.

“Anh sao thế. Có đau lắm không?”

Ai ngờ người đàn ông vẫn còn đang khẽ kêu đau lại đột ngột thay đổi tư thế, anh quỳ một chân xuống, lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ, chiếc nhẫn kim cương trong đó tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Ngụy Vũ trịnh trọng nói.

“Hà Ngọc Thảo, em có nguyện ý gả cho anh không? Anh biết rằng em sợ sẽ bị hôn nhân kìm kẹp, sợ tình cảm của chúng ta chưa vững chắc. Nhưng anh thề, kiếp này nguyện ý là mặt đất dưới chân em, mãi mãi ở bên cạnh em, sẽ tuyệt đối không cản trở mà sẽ là bệ phóng cho em tiến lên.”

“Gả cho anh được không?”

Ngụy Vũ giữ nguyên tư thế, anh không thúc giục cô mà chờ đợi cô trả lời.

Ngọc Thảo cảm động, cô cứ nghĩ rằng anh đã có được sự đồng ý của cha mẹ thì sẽ bỏ qua bước cầu hôn. Anh còn thấy hiểu được tâm tư cô giấu kín trong lòng.

Người đàn ông như thế cô còn mong chờ gì nữa. Ngọc Thảo tự hỏi trái tim mình, cô có muốn gả cho anh không. Câu trả lời chỉ có một mà thôi. Ngọc Thảo vươn bàn tay trái, mắt lấp lánh ánh nước.

“Em nguyện ý!”

Mối tình đầu của cô, tình yêu của cô, hôn nhân của cô, toàn bộ đều là anh!



HẾT CP 1.





Nhấn để mở bình luận

Ở Đây Chỉ Có Ngọt Và Ngọt