Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận



Thẩm Tùng Nhiên cũng tò mò về điều này, vì vậy cô tiếp tục xem người đăng phản ứng như thế nào.

Chủ bài: [Cái này thì tôi biết, lúc đầu tôi cũng không dám hỏi chuyện trong vòng này, kết quả thật sự có mã mời vào diễn đàn cấp cao, sau đó tôi đến đó tìm người dắt mình qua nhiệm vụ.

Đây hẳn là bài viết cuối cùng của tôi ở đây.】

[ Thật ghen tị với chủ bài, cho dù lấy được mã mời tham gia diễn đàn cấp cao, cũng không có tiền.

]

[Thật ra thì đi vào đó ôm đùi cũng tốt.

]

[ Bạn cho rằng những người vào được diễn đàn đó, phương thức ôm đùi nào mà chưa từng thấy qua.】

Chủ bài viết: 【Xem như làm việc tốt trước khi rời đi đi, có thể cùng những người mình tin tưởng lập nhóm làm nhiệm vụ, chỉ là người trong cuộc nói với tôi, ở nhiệm vụ cấp thấp không có nhiều người làm như vậy, nhưng nhiệm vụ càng ngày càng khó, càng cần hợp tác với những người quen thuộc, nếu không rất dễ bị lật xe a.



Sau câu này, người đăng bài không trả lời nữa, để lại những nhiệm vụ giả khác thảo luận.

[Là thật sao? Nhưng làm thế nào để thành lập một đội nhỉ? Tôi đã gặp một người khác khi đang thực hiện một nhiệm vụ, vẫn muốn cùng nhau làm nhiệm vụ.

Thật không may, nhiệm vụ của mọi người là ngẫu nhiên.

]

[Không biết, nhất định có cách, chỉ là người đăng không nói.

]

[Chủ bài làm người tốt đến cùng, tốt xấu gì hãy nói cho chúng tôi biết cách thành lập một đội đi.

]

  ...

Người xem bài viết ngày càng nhiều, Thẩm Tùng Nhiên nhìn một vòng không thấy chủ bài trả lời liền đóng diễn đàn.

Những thứ được bán ở thương thành hệ thống, cô nhớ không có cái nào có hiệu dụng là để nhiệm vụ giả sử dụng thành lập đội.

Chẳng lẽ là rút thăm trúng thưởng mới có?
Đây là điều duy nhất cô có thể nghĩ đến, cô đã rút thưởng hai lần và phần thưởng cô nhận được đều không được bán trong thương thành hệ thống.

Nhưng cô không biết như thế nào sẽ được đánh giá là xuất sắc, để có cơ hội rút thăm.

Thẩm Tùng Nhiên tựa lưng vào lưng ghế, trong phòng cô đang học, các học sinh xung quanh đang học rất yên lặng, cô không dám dùng lực để gõ bàn phím.

Đang suy nghĩ thì điện thoại rung lên, Thẩm Tòng Nhiên mở ra xem.

[Tiểu Nhiên Nhiên, khi trở về cậu có thể mang đồ ăn cho chúng tôi được không, làm ơn đấy, tối mời cậu ăn khuya hehe.

]

Thẩm Tùng Nhiên ngay lập tức trả lời rằng có thể, hỏi họ muốn ăn gì.

Đúng lúc cô hiện tại đang chú ý rèn luyện thân thể, giúp mua đồ cũng giống như đi bộ, đồng thời rèn luyện sức mạnh cho cánh tay.

Cẩn thận đóng máy tính lại và rời khỏi phòng học, còn bài viết mới xem về việc thành lập một đội, thì xem duyên phận thôi.

  ·
Chuông tan học vang lên du dương, Thẩm Tùng Nhiên cùng ba người bạn cùng phòng ra khỏi trường, chuẩn bị ăn tối ở bên ngoài.

Kể từ khi khai giảng đến nay đã hơn hai tháng, vốn dĩ đến tháng 11 thời tiết không lạnh lắm, nhưng cuối tháng 11 đột ngột chuyển lạnh, học sinh gần như phải mặc áo khoác qua đêm.

Gió lạnh thổi qua, ba người cùng phòng cùng nhau dựa vào Thẩm Tùng Nhiên, có lẽ là vấn đề thể chất, Thẩm Tùng Nhiên thân thể cho dù thời tiết lạnh cũng rất ấm áp.

Bốn người bước ra khỏi trường như cặp song sinh dính liền.

“Chúng ta đi ăn nồi lẩu nhỏ nhé, cho ấm cơ thể ”

“A, ăn xong còn phải quay về gội đầu, nếu không đều là mùi lẩu.”

“ Thì gội a, đến lúc đó tớ sẽ đi cùng cậu.”

Thẩm Tùng Nhiên khá thích đồ ăn cay nói "Lẩu cũng rất ngon, chúng ta đi ăn cái đó đi."

Thấy ba người bạn cùng phòng đồng ý, dậm chân phấn khích, chuẩn bị đi vào trung tâm thành phố dùng bữa.

Nhưng sự phấn khích không kéo dài được bao lâu, bốn người còn chưa kịp lấy điện thoại ra bắt taxi, một bóng người cao lớn đã đứng trước mặt bốn người.

Thẩm Tùng Nhiên nhìn lên, phát hiện chính là Phong Diệc Sâm.

"Thẩm đồng học, tôi có thể nói chuyện riêng với cậu được không?"

Đột nhiên ba người bạn cùng phòng, cộng với những học sinh khác ở cửa, đều nhìn Thẩm Tùng Nhiên.

Thẩm Tùng Nhiên gật đầu.

  ·
Sau khi đồng ý trò chuyện với Phong Diệc Sâm, Thẩm Tùng Nhiên ngồi trên xe của đối phương đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố, chỉ là ở đây có vẻ như là một nhà hàng tư nhân, cũng không có bảng hiệu, chỉ chiêu đãi người quen.

Phong Diệc Sâm ở thế giới nhiệm vụ từng đãi Thẩm Tùng Nhiên ăn tối, có lẽ biết một vài sở thích của cô ấy.

Sau khi gọi món, người phụ nữ trung niên mỉm cười hiền hậu cầm thực đơn rồi đi ra ngoài.

Thấy phòng bao không có người, Thẩm Tùng Nhiên rốt cục mở miệng:
"Anh tìm tôi là có chuyện gì?"

Phong Diệc Sâm như thường lệ rót cho đối phương một tách trà, "Tôi muốn hợp tác với cô."

"Hợp tác?"
Thẩm Tùng Nhiên không hiểu.

Phong Diệc Sâm chậm rãi giải thích với cô: "Tôi đã nhận được một phần thưởng sau khi kết thúc nhiệm vụ lần này, có thể dùng để ràng buộc đồng đội để chúng ta có thể cùng nhau tham gia cùng một nhiệm vụ."

Thẩm Tùng Nhiên không nói gì, đợi đối phương tiếp tục nói.

"Trước đây chúng ta coi như cũng có duyên, gặp nhau hai lần.

Cô ở trong nhiệm vụ biểu hiện rất xuất sắc, bản tính cũng không tệ, cho nên mới tìm đến cô."

Thẩm Tùng Nhiên nghĩ đến bài đăng mà mình đã xem trước đó, người đó trả tiền để tìm nhiệm vụ giả dắt đi.

Phong Diệc Sâm nhìn cũng có vẻ giàu có, có vòng tròn tốt như vậy, hẳn là có thể tìm thấy người tốt hơn, thực lực đồng đội càng mạnh hơn.

"Phong tiên sinh, tôi đã nghe một số tin đồn về gia thế của anh từ các bạn cùng lớp của tôi.

Tôi không thấy bản thân có thứ gì đáng để anh đặc biệt quan tâm."
Cô và đối phương bất quá gặp nhau hai lần ở trong nhiệm vụ, ngay cả nói cũng không nói được mấy câu.

Phong Diệc Sâm nhìn cô một lúc rồi nói: "Quả thực, tôi biết nhiệm vụ giả có thực lực mạnh hơn, nhưng bọn họ không thể đi làm nhiệm vụ trung cấp, mà những người có thể tiến vào nhiệm vụ cấp thấp và trung cấp, về phương diện thực lực và can đảm đều không bằng cô."

Thẩm Tùng Nhiên chỉ cười nhẹ, "Tôi có thể có thực lực gì, chỉ là gan lớn một chút."

Phong Diệc Sâm không nói gì, nhưng ánh mắt anh khiến Thẩm Tùng Nhiên cảm thấy, anh ta có phải là biết cái gì đó không.

Thấy Thẩm Tùng Nhiên bị hắn nhìn gần như muốn phòng bị, Phong Diệc Sâm bật cười, "Không cần khẩn trương, tôi có thể nói với Thẩm tiểu thư một chuyện thú vị.

Có lẽ cô cũng đã biết, đó là nếu nhiệm vụ giả chết, chỉ cần tìm thấy vị trí kho lưu trữ của đối phương, thì có thể lấy được đạo cụ của đối phương sở hữu.

Dựa vào điểm này, tin rằng cô cũng có thể hiểu rõ, vì sao lại có đạo cụ thành lập đội.”

Tất nhiên Thẩm Tùng Nhiên biết về điều này, Phong Diệc Sâm có thể đoán được điều đó bằng cách nhìn vào biểu hiện của cô ấy.

"Hy vọng cô có thể cẩn thận suy xét, cô cũng nói, tôi gia thế tốt muốn cái gì chẳng được, vì vậy không đến mức để ý đạo cụ của cô, nếu như cô muốn đợi đến sau này nhận được đạo cụ lập đội, lại phải tìm đồng đội có thể tin tưởng, vậy phải đợi đến lúc nào mới lập được nhóm, có khi kéo dài đến lúc thực hiện nhiệm vụ cấp cao, mà lúc đó đã tìm được chưa cũng khó mà nói.”

Thẩm Tùng Nhiên biết Phong Diệc Sâm nói rất có lý, nhưng anh ta có năng lực như vậy.

Nếu như thật sự hợp tác, lỡ như bị phát hiện thì làm sao.

"Tôi cần thời gian suy nghĩ."

Phong Diệc Sâm tâm trạng rất tốt, dường như chắc chắn Thẩm Tùng Nhiên sẽ đồng ý, "Được rồi, tôi cách thời gian làm nhiệm vụ tiếp theo còn nửa tháng, trong khoảng thời gian này cô có thể suy xét.

"

Không có thảo luận gì thêm về chủ đề lập đội.

Phong Diệc Sâm cũng hỏi cô nhiệm vụ cuối cùng của cô là gì.

Thẩm Tùng Nhiên cảm thấy đây cũng không phải bí mật gì nên liền nói ngắn gọn, đối phương nghe xong cũng kể cho cô nghe về quá trình thực hiện nhiệm vụ của mình.

Rất nhanh, Thẩm Tùng Nhiên bị đồ ăn thu hút sự chú ý, đây quả thực là nhà hàng tư nhân, món nào cũng ngon, đáng tiếc bọn họ chỉ có hai người, nhưng lại gọi rất nhiều món.

Sau khi Thẩm Tùng Nhiên ăn xong không chút do dự hỏi: "Đồ ăn không ăn hết tôi có thể đóng gói mang về không?"

Phong Diệc Sâm gật đầu, "Đương nhiên có thể, món súp vừa rồi hình như cô rất thích, lại gọi thêm một phần cô mang về."

Thẩm Tùng Nhiên không từ chối, đồ ăn ngon ai có thể chê quá nhiều.


Nhấn để mở bình luận

Ở Thế Giới Kinh Dị Vô Hạn Gian Lận